Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
“Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa mà!”
Mã Chí Tài sốt ruột quay sang tôi:
“Anh hỏi em – có phải chính em khăng khăng đòi báo công an, khiến mọi chuyện trở nên rối tung như vậy không?
Bao nhiêu người thân đều nhìn thấy, giờ họ về rồi, chẳng biết sẽ bàn tán gì sau lưng mẹ con anh nữa…”
Lâm Hương Như bắt đầu nghẹn ngào, giọng run run như sắp khóc.
Lập tức, khí thế của Mã Chí Tài cũng mềm xuống.
Anh ta vội đỡ mẹ ngồi lại ghế, vừa vỗ lưng vừa dỗ dành.
“Tiểu Mộng, mau xin lỗi mẹ anh đi!”
Tôi nhíu mày, giọng lạnh hẳn:
“Tại sao? Tại sao lúc nào anh cũng nghĩ là tôi sai, lúc nào cũng bắt tôi xin lỗi?”
“Nếu không vì em, mẹ anh đâu phải buồn khổ thế này? Mau xin lỗi đi, đừng khiến anh nổi giận!”
Tôi nhìn thẳng sang Lâm Hương Như, từng chữ rõ ràng:
“Dì à, con thật sự không hiểu con sai ở đâu.
Chiếc vòng mất, con báo công an giúp tìm lại – vậy mà cuối cùng người bị trách móc lại là con?”
Ngay khoảnh khắc đó, bà ta bắt đầu thở dốc, hơi thở trở nên hỗn loạn như sắp ngạt, rồi cả người trượt từ sofa xuống sàn.
Mã Chí Tài hoảng loạn, vội nhào tới đỡ mẹ.
Nếu không nhìn thấy bàn tay đang âm thầm túm lấy áo anh ta, suýt nữa tôi đã tin.
Kiếp trước, chiêu này bà ta từng dùng không ít lần – mỗi khi tình thế bất lợi, liền “bệnh đột ngột”, ngã ra sàn để đánh lạc hướng mọi người.
Tôi bước tới, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, giả vờ hốt hoảng:
“Dì ơi, đừng sợ! Con gọi cấp cứu ngay! Bác sĩ sẽ đến liền! Dì theo con nhé – hít sâu vào, rồi thở ra… thêm lần nữa nào!”
Bà ta ráng hít một hơi thật sâu… rồi ợ lên một cái rõ to.
Sau đó, tay chân run rẩy, bà ta chống người đứng dậy, mặt tái tái nhưng giọng thì vẫn nghe rõ:
“Không… không cần gọi đâu… gọi cấp cứu tốn tiền lắm…”
Với màn diễn xuất như thế, có ai đến cũng phải gật đầu tán thưởng: “Diễn đỉnh thật.”
Tôi gật đầu, giọng bình thản:
“Vậy thì tốt. Con xin phép – con đi trước.”
Lâm Hương Như lập tức chụp lấy cơ hội, nắm lấy thế chủ động:
“Chí Tài, con nhìn xem con đang quen cái thể loại con gái gì vậy?
Mẹ như thế này rồi, nó không buồn hỏi han lấy một câu, lại còn cứ khăng khăng đòi đi.”
“Con nhìn xem – hôm nay nó bước chân vào nhà mình, có chuyện gì tốt lành xảy ra chưa?
Mẹ thấy rồi, hai đứa con là bát tự không hợp. Nó muốn đi thì cứ để nó đi!”
Mã Chí Tài đứng ở giữa, vẻ mặt đầy khó xử.
Anh ta quay sang tôi, dịu giọng dỗ dành:
“Tiểu Mộng, em đừng giận nữa mà. Mẹ anh chỉ vì bức xúc quá nên lỡ lời thôi.
Em xin lỗi mẹ anh một tiếng là mọi chuyện qua hết.”
Xin lỗi? Xin lỗi cho qua chuyện?
Thật xin lỗi. Tôi của hiện tại, không thể “cho qua” nữa.
Một kiếp sống uất nghẹn, nhẫn nhịn đến mức hèn mọn – tôi đã sống đủ rồi.
Tôi kéo vali, quay lưng bỏ đi, dứt khoát không quay đầu.
Phía sau, Mã Chí Tài gầm lên tức giận:
“Nếu hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này… thì chúng ta chia tay!”
Tôi dừng lại một giây.
Không ngoảnh đầu.
Không lưu luyến.
Chỉ mỉm cười nhạt.
Cuối cùng cũng nói ra rồi. Muộn hơn kiếp trước, nhưng vẫn kịp.
6.
Tôi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ một, dứt khoát:
“Tôi cũng đang định nói câu đó.”
Lâm Hương Như vẫn không quên thêm dầu vào lửa, lẩm bẩm phía sau:
“Chia tay là đúng rồi. Cái loại phụ nữ như thế mà rước vào nhà chỉ tổ mang họa…”
Thật ra… như vậy lại càng hay.
Đỡ cho tôi phải quay về rồi còn phải nghĩ cách để nói lời chia tay với anh ta.
Tôi xách vali, nhẹ nhàng bước lên xe khách về thành phố.
Tâm trạng rất tốt.
Cảm giác như được tháo xiềng, buông gánh nặng đã kéo lê suốt cả một kiếp người.
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của tôi trở lại đúng quỹ đạo:
Sáng đi làm, tối về nhà – chỉ hai điểm, không có gì lạ, nhưng lòng lại bình yên đến lạ thường.
Không còn cảnh mỗi sáng phải dậy sớm,
vừa nấu bữa sáng cho Mã Chí Tài và mẹ anh ta,
vừa giặt đồ hôm trước rồi mới dám đi làm.
Không còn cảnh tan ca mệt rã rời,
về đến nhà là lao vào nấu ăn, dọn dẹp,
rồi cúi đầu giặt quần lót và vớ hôi của bạn trai như một người giúp việc không lương.
Nghĩ lại, tôi thấy mình đúng là có vấn đề!
Có những ngày lành bao người ao ước, tôi không thèm sống.
Lại lao đầu đi làm dâu trước, làm osin sau, mà cuối cùng còn chẳng được ai trân trọng.
Trong mấy ngày đó, Mã Chí Tài liên tục nhắn tin cho tôi.
Toàn những câu kiểu như:
“Anh sai rồi, anh xin lỗi.”
“Chỉ cần em quay lại, anh hứa sẽ bảo vệ em.”
“Nhưng trước tiên, em nên xin lỗi mẹ anh đi đã…”
Tôi chẳng buồn đọc.
Chặn tin nhắn, xóa WeChat.
Hắn lại chuyển sang nhắn SMS – tôi cũng chặn nốt.
Tôi nghĩ, cuối cùng mọi thứ đã bắt đầu đi đúng hướng.
Nhưng không ngờ…
Đó chỉ là sự yên bình trước cơn giông lớn.
Hôm đó, tan ca về đến nhà, tôi mở cửa ra…
Bên trong căn phòng tối lờ mờ, bố mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô-pha.
Cả hai trông trầm mặc, ánh mắt u ám, sắc mặt nặng nề.
7.
Bố mẹ tôi đều là giáo viên.
Họ đặc biệt yêu mến những đứa trẻ học giỏi, ngoan ngoãn nhưng có hoàn cảnh khó khăn – những người từ nhỏ đã biết gồng gánh gia đình trên đôi vai gầy guộc, nhưng vẫn không buông bỏ việc học.
Và Mã Chí Tài… chính là kiểu người như thế.
Từ tiểu học, anh ta đã biết san sẻ việc nhà với mẹ.
Lên cấp hai bắt đầu đi làm thêm, tự kiếm tiền tiêu vặt, đỡ đần phần nào gánh nặng kinh tế cho mẹ.
Thành tích học tập của anh ta cũng xuất sắc nổi bật –
thi đỗ thẳng vào trường cấp ba trọng điểm của huyện với vị trí thủ khoa đầu vào.
Suốt ba năm cấp ba chưa từng rơi khỏi top 3 toàn khối, cuối cùng còn giành luôn danh hiệu thủ khoa khối Tự nhiên toàn huyện.
Sau này đi làm, anh ta cũng cực kỳ phấn đấu.
Mới làm hai năm đã được thăng chức làm trưởng phòng.
Bố mẹ tôi rất hài lòng về chàng rể này.
Kiếp trước, họ không cần nhà trai đưa sính lễ, mà còn tự tay chuẩn bị cho tôi một phần hồi môn phong phú.
Họ còn mua thêm một căn nhà mới cho hai vợ chồng, đồng thời đồng ý để Lâm Hương Như dọn đến sống chung.
Sau khi kết hôn, mỗi lần xảy ra mâu thuẫn trong gia đình, bố mẹ tôi luôn là người đầu tiên yêu cầu tôi nhẫn nhịn, nhận lỗi, chủ động làm lành.
Nhiều khi, tôi có cảm giác… Mã Chí Tài còn giống con ruột của họ hơn là tôi.
Chính vì vậy, khoảnh khắc mở cửa ra và thấy họ đang ngồi trong phòng khách nhà mình… tôi thật sự thấy sợ.
Tôi gần như có thể đoán được họ sẽ nói gì –
lại bắt tôi xin lỗi, chịu nhịn, hàn gắn, rồi ngoan ngoãn gả cho Mã Chí Tài, sinh con, làm vợ hiền dâu thảo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên…
Bố tôi lên tiếng, giọng nặng nề:
“Chí Tài có gọi cho bố mẹ rồi. Chúng ta cũng đã nắm được sơ qua tình hình.
Ngày mai, bố mẹ sẽ cùng con đến xin lỗi họ, mong được tha thứ.”
Tôi trừng mắt, nghẹn giọng hỏi:
“Tại sao?”
“Con còn dám hỏi tại sao?!”
Bố tôi đột nhiên đập mạnh bàn, giận dữ quát:
“Con đến nhà người ta làm loạn một trận, bây giờ lại phải để cha mẹ ra mặt thu dọn hậu quả.
Vậy mà con còn mở miệng hỏi tại sao?!”
Tôi sững người.
Bố rất hiếm khi nổi giận như thế.
Lần gần nhất ông mất bình tĩnh như vậy… chắc là hồi tôi còn nhỏ, đem đống vở bài tập của học sinh bố dạy đi bán ve chai mất rồi.
Và… đây là lần thứ hai trong ký ức tôi, ông nổi giận với tôi đến thế.
Mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Mẹ tôi thấy vậy thì vội lên tiếng xoa dịu:
“Mộng Mộng, con gái à, bố mẹ trước giờ dạy con thế nào?
Đi đến nhà người ta phải biết phép tắc, biết lễ độ.
Con báo công an, khiến nhà người ta rối tung lên như vậy, lẽ ra con nên xin lỗi người ta mới phải – đó là đạo lý cơ bản làm người.”
Tôi nghẹn họng, không biết phải nói gì.
Bởi… tôi không thể nói ra rằng mình đã sống lại một đời.
Tôi chỉ có thể cố gắng giữ vững giọng, khẽ đáp:
“Con không đi. Con sẽ không đi! Con cũng sẽ không xin lỗi. Và con… cũng sẽ không bao giờ đến nhà họ nữa.”
“Con và Mã Chí Tài đã chia tay rồi. Từ giờ chuyện của con… bố mẹ đừng can thiệp nữa.”
Hai người sững sờ nhìn tôi một lúc lâu.
Không khí như đặc quánh lại trong căn phòng nhỏ.
Một lát sau, bố tôi lại quay về dáng vẻ kiên quyết quen thuộc, không thèm hỏi thêm gì nữa, chỉ nói một câu đầy quyền uy:
“Chuyện này coi như quyết định rồi. Tối nay bố mẹ sẽ ở lại đây.
Mai sáng sớm, cả nhà cùng đi đến huyện – xin lỗi đàng hoàng.”