Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Mẹ của Hứa Văn Châu mình đầy máu được đưa lên bệnh viện thị trấn.
Hứa Văn Châu và Lý Niệm Niệm ăn mặc xộc xệch vội vã đi theo.
Hai người họ mặt mày hoảng hốt, vừa quay đầu lại đã thấy tôi đang đứng ở cửa nhìn ra xem náo nhiệt.
Ánh mắt Hứa Văn Châu và Lý Niệm Niệm đều đầy căm hận, còn tôi thì chỉ cười mỉm nhìn lại họ.
Có mấy người dân đi ngang qua tôi, vừa đi vừa bàn tán xôn xao:
“Cái con Lý Niệm Niệm này đúng là sao chổi.
Lấy chồng đầu tiên là thằng Cương, chưa đầy một năm thì hắn gặp chuyện chết.
Giờ mới cưới Hứa Văn Châu có một đêm, mẹ hắn đã gãy cả hai chân.
Loại đàn bà thế này, chắc mạng nặng lắm.
Nhà họ Hứa e rằng chẳng mấy mà tiêu tán thôi.”
Tôi cong môi cười nhẹ. Tin đồn… đủ sức giết chết một con người.
Kiếp trước, mẹ Hứa Văn Châu chính là tự mình trượt chân gãy chân, vậy mà lại đổ hết tội lên đầu tôi.
Nói tôi giữ không nổi con, còn là “sao chổi”.
Giờ đây, khi những lời đồn đó rơi vào tai Lý Niệm Niệm, không biết cô ta sẽ cảm thấy thế nào?
Tôi thật sự rất mong chờ vở kịch tiếp theo.
Nhưng trong khi háo hức đón xem, tôi cũng không quên chuyện quan trọng nhất đời mình.
Kiếp này, tôi phải thi đỗ đại học.
Tôi không sống chỉ để xem kẻ thù bị trừng phạt, tôi còn muốn sống cuộc đời của chính tôi.
Tôi mua sách vở, tài liệu về bắt đầu học hành chăm chỉ.
Ngoài thời gian làm việc để lấy công điểm, những giờ còn lại tôi đều vùi đầu vào sách.
Thời gian trôi nhanh như nước. Hơn một tháng trôi qua, tôi vẫn chìm đắm trong biển tri thức,
gần như chẳng để tâm mấy đến cái nhà họ Hứa mà tôi từng căm hận.
Cho đến một buổi sáng, khi tôi dậy sớm đi gánh nước,
tôi nghe thấy từ nhà bên vọng sang tiếng chửi rủa:
“Sao chổi! Tất cả là tại mày!
Nếu không phải mày dụ dỗ con trai tao, nó đã không mất việc, đã không lấy mày, tao cũng chẳng đến mức gãy cả hai chân!
Tất cả là tại con sao chổi như mày!”
Vở kịch hay… cuối cùng cũng mở màn rồi!
Mẹ Hứa Văn Châu sau hơn hai mươi ngày điều trị ở bệnh viện mà không có tiến triển gì,
cuối cùng phải trở về nhà.
Không thể chấp nhận việc phải nằm liệt giường suốt đời, tâm trạng của bà ta có thể nói là tụt dốc không phanh.
Nhưng đáng nói là —
Hứa Văn Châu và Lý Niệm Niệm chẳng mấy quan tâm đến cảm xúc của bà.
Hứa Văn Châu xót xa cho người yêu đang mang thai mà còn phải chăm sóc mẹ chồng.
Anh ta mất việc, nhà không có thu nhập,
toàn bộ gánh nặng mưu sinh đổ dồn lên vai anh ta.
Anh ta bận rộn đến quay cuồng, mệt mỏi đến rã rời.
Anh ta muốn học đại học, muốn ôn thi.
Nhưng anh ta không có thời gian.
Anh ta quá bận.
Bận đi làm kiếm miếng ăn.
Bận xoay xở để hai mẹ con không cắn xé nhau.
Bận đến mức đầu tắt mặt tối.
Mẹ Hứa Văn Châu vốn không phải dạng dễ đối phó.
Lý Niệm Niệm thì lại càng không phải kiểu phụ nữ nhẫn nhịn chịu thương chịu khó.
Ban đầu còn cố nhẫn nhịn cho yên cửa yên nhà,
nhưng về sau — không nhịn nổi nữa.
Mẹ Hứa Văn Châu cần người chăm từng bữa, hầu từng miếng, gọi một tiếng là phải có mặt ngay.
Còn Lý Niệm Niệm — từ trước tới nay đã quen sống an nhàn sung sướng,
giờ bảo cô ta hầu hạ một bà già cay nghiệt, độc miệng,
cô ta mới không thèm.
Cô ta khóc lóc nhiều lần trước mặt Hứa Văn Châu, kể khổ về sự tàn nhẫn của mẹ chồng.
Hứa Văn Châu như bị hút cạn sức lực.
Một bên là mẹ ruột.
Một bên là người phụ nữ anh ta yêu say đắm.
Anh ta nghiêng bên nào — cũng không phải.
Anh ta bắt đầu oán trách mẹ mình không biết điều,
lại trách Lý Niệm Niệm không chịu vì anh ta mà nhẫn nhịn.
Anh ta ngồi nghĩ lại —
tại sao trước đây mọi chuyện không bao giờ rối như bây giờ?
10.
Nhà bên cãi vã suốt ba ngày thì một trận lớn, năm ngày lại một trận nhỏ.
Tiếng chửi rủa, tiếng đập đồ vang lên ầm ĩ, qua bức tường vẫn nghe rõ mồn một.
Khi học mệt rồi, đó chính là “chương trình giải trí” mỗi ngày của tôi.
Tôi nghe rất sảng khoái, lại càng có thêm động lực học hành.
Tháng 12 năm 1977, quốc gia chính thức khôi phục kỳ thi đại học.
Tôi đầy tự tin bước vào phòng thi.
Ngay bên ngoài phòng thi, tôi gặp lại một người — Hứa Văn Châu.
Anh ta đen nhẻm, gầy rộc, thần sắc tiều tụy.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta như bị sét đánh, trừng mắt kinh ngạc:
“Sao… sao cô lại ở đây?”
Tôi cười lạnh, đáp gọn:
“Có liên quan gì đến anh không?”
Nói rồi, tôi bước thẳng vào phòng thi, bỏ mặc ánh mắt choáng váng phía sau.
Phòng thi yên tĩnh, chỉ có tiếng bút sột soạt lướt trên giấy.
Tôi làm bài rất thuận lợi, không gặp chút khó khăn nào.
Từng dòng chữ trôi chảy như nước, lòng tôi tràn đầy tự tin.
Khi ra khỏi phòng, tôi lại gặp Hứa Văn Châu đang đứng chờ ở hành lang.
Anh ta tiếp tục chặn tôi lại, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Diệp Chi… cô cũng thi đại học sao?
Cô mà cũng muốn vào đại học à?”
“Đúng.”
Anh ta cười gượng, ánh mắt đầy ngờ vực:
“Cô… làm sao mà thi đậu được?”
Gương mặt anh ta tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Trong mắt Hứa Văn Châu, tôi mãi mãi chỉ là cái bóng bên cạnh anh ta —
một người không có tiếng nói, không có giá trị.
Một người như tôi… sao có thể đường hoàng bước vào phòng thi cùng với anh ta?
Tôi chẳng buồn giải thích, chỉ lặng lẽ quay về nhà.
Vừa về đến cổng, tôi lại nghe thấy tiếng chửi rủa không chịu nổi từ nhà bên vọng sang.
Là mẹ của Hứa Văn Châu… lại nổi điên.
Bà ta vẫn dùng những lời lẽ độc địa đến mức kinh tởm nhất để chửi người.
Kiếp trước, tôi đã nghe những tiếng chửi ấy đến mức tai chai sạn, lòng tê dại.
Còn kiếp này?
Người phải chịu đựng… đã không còn là tôi nữa.
Mà là Lý Niệm Niệm.
Mẹ Hứa Văn Châu mắng Lý Niệm Niệm còn độc miệng hơn cả lúc chửi tôi ở kiếp trước.
Toàn những câu kiểu “đồ lăng loàn nuôi trai”, “con đàn bà rác rưởi mất nết”…
Từng lời từng chữ đều chua chát, cay nghiệt đến kinh người.
Giữa làn sóng mắng chửi ấy, tôi nghe thấy Lý Niệm Niệm bật lại.
Cô ta vốn chẳng phải dạng dễ bắt nạt — mà đã mở miệng chửi thì cũng sắc bén chẳng kém mẹ chồng.
Vừa chửi một câu, câu thứ hai, thứ ba theo sau tuôn ra ào ào như nước vỡ bờ.
Hai người bắt đầu xỉa xói nhau bằng những lời lẽ bẩn thỉu và khó nghe nhất, ai cũng không chịu nhường ai.
Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng “chát” giòn tan.
“Cô dám đánh tôi? Đồ con ranh không cha không mẹ!”
Tiếng tát vang lên càng lúc càng dồn dập, sau đó là một loạt “bốp bốp bốp” đầy dữ dội.
Ngay lúc đó, Hứa Văn Châu — vốn đang cách tôi không xa — lao vội về phía nhà, đẩy mạnh cửa bước vào.
Tôi cũng nhìn thấy cảnh trong sân.
Mẹ hắn ngã lăn dưới đất, còn Lý Niệm Niệm thì đang cưỡi lên người bà ta,
hai tay vung lên tát không ngừng,
tiếng bạt tai vang vọng ra cả ngoài ngõ.
Tôi nhìn cảnh ấy… không nhịn được nữa — phì cười thành tiếng.
Sướng thật đấy!