Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Tận mắt chứng kiến mẹ mình — một người đang liệt giường — bị đánh,
cơn giận của Hứa Văn Châu có thể nói là bùng nổ.
Huống chi ngoài sân, còn có tôi — người đứng xem không chớp mắt, thậm chí còn vui vẻ hả hê.
Hứa Văn Châu tức giận lao vào, một phát đẩy mạnh Lý Niệm Niệm ngã dúi dụi xuống đất.
Lý Niệm Niệm không kịp phản ứng, bị hắn hất mạnh đến nỗi
bụng đập thẳng vào băng ghế đá giữa sân.
Tiếng hét xé họng vang lên khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi nheo mắt nhìn kỹ lại —
Lý Niệm Niệm đang ôm bụng, máu đỏ nhuộm cả quần.
Hứa Văn Châu vừa đỡ mẹ dậy, nghe thấy tiếng kêu thì quay đầu lại,
vừa nhìn thấy cảnh ấy, hắn lập tức buông mẹ ra, nhào tới bên người yêu:
“Niệm Niệm! Niệm Niệm!”
Nhưng Lý Niệm Niệm không còn sức để trả lời.
Cô ta ôm chặt bụng, mặt mũi méo xệch vì đau đớn.
Cảnh tượng đó —
giống hệt tôi khi bị cô ta đẩy ngã ở kiếp trước.
Cũng là nỗi đau dữ dội, cũng là tuyệt vọng đến mức muốn chết đi sống lại.
Hứa Văn Châu rú lên đau khổ:
“Có ai không! Cứu người! Mau cứu người!”
Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn hắn trong tuyệt vọng cầu cứu,
rồi chậm rãi xoay người, lạnh lùng rời đi.
Tối hôm đó, tôi nghe dân làng bàn tán:
Lý Niệm Niệm đã mất đứa con trong bụng.
Đó là quả báo.
Một người phụ nữ độc ác —
cướp chồng người khác, hại chết con người khác —
cuối cùng cũng phải trả giá.
Đáng đời.
Nghe nói Hứa Văn Châu ở lì trong bệnh viện hai ngày trời, không về nhà lấy một lần.
Còn mẹ hắn?
Ở nhà không ai chăm, đầy mình là phân là nước tiểu, đói quá đến mức phải tự lết ra cửa tìm đồ ăn.
Tôi có nghe thấy tiếng bà ta kêu cứu…
Nhưng chuyện đó… liên quan gì đến tôi đâu?
Dân làng xôn xao bàn tán khắp nơi,
không một ai tỏ ra thương hại Lý Niệm Niệm,
tất nhiên… cũng chẳng ai cảm thấy đáng tiếc cho cảnh ngộ của mẹ Hứa Văn Châu.
Tôi đứng đó, khóe môi khẽ nhếch lên,
nụ cười nhẹ mà sâu tận đáy lòng.
Thật là… sướng quá đi mất!
Sướng đến mức tim cũng thấy nhẹ nhõm, khoan khoái chưa từng có.
Kiếp này sống lại… không uổng!
12.
Một tháng sau, kết quả kỳ thi đại học được công bố.
Tôi thi đậu vào ngôi trường mà tôi hằng mơ ước — với số điểm cao nhất toàn huyện.
Hứa Văn Châu cũng đậu,
nhưng kết quả thì khác xa với kiếp trước.
Kiếp trước, anh ta là thủ khoa toàn thành.
Còn kiếp này, chỉ vừa đủ điểm,
lọt vào trường cao đẳng hạng xoàng, xếp hạng gần chót.
Ngày tôi được trường vinh danh, rước bằng cờ đỏ và hoa rực rỡ,
anh ta đứng giữa đám đông, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Còn tôi?
Không hề dành cho anh ta lấy một ánh nhìn.
Vì tôi biết —
kiếp này, con đường tôi đi…
đã hoàn toàn khác kiếp trước.
Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh.
Ra trường, tôi tình nguyện đăng ký tham gia xây dựng vùng Tây Bắc Tổ quốc.
Rồi mười năm sau, tôi lập được nhiều thành tích xuất sắc,
trở thành tấm gương tiêu biểu cấp quốc gia,
được mời đi khắp nơi thuyết giảng, chia sẻ kinh nghiệm.
Chặng dừng chân cuối cùng —
chính là quê hương của tôi.
Tôi trở về, được các cán bộ địa phương đón tiếp trọng thể,
về thăm lại ngôi làng hơn mười năm không quay lại.
Trong lòng ngổn ngang trăm mối, cảm xúc dâng trào.
Ngôi nhà cũ của tôi vẫn được giữ nguyên như ngày nào.
Người trong làng bảo, nơi ấy vẫn luôn được tu sửa cẩn thận, không ai dám tháo dỡ.
Cán bộ thôn dẫn tôi bước đến cổng nhà.
Đúng lúc đó, cánh cổng thấp bé của nhà bên cạnh hé mở từ bên trong.
Một người đàn ông gầy gò, lưng còng, bước ra ngoài.
Nghe tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Tôi cong môi, khẽ mỉm cười.
Người đàn ông sững người tại chỗ.
Là Hứa Văn Châu.
Mười mấy năm không gặp, tôi không ngờ anh ta vẫn còn sống ở đây.
Tôi nhớ rất rõ — anh ta đã từng đỗ cao đẳng cơ mà?
Sao lại biến thành bộ dạng này, vẫn luẩn quẩn sống nơi làng quê nghèo khó?
Hứa Văn Châu bắt gặp nụ cười ẩn ý trong mắt tôi,
rồi cúi đầu xấu hổ, không dám nhìn thêm.
Cán bộ thôn biết rõ chuyện xưa giữa tôi và Hứa Văn Châu,
nên nhân dịp này cũng kể cho tôi nghe tình hình của anh ta suốt mười mấy năm qua.
Hứa Văn Châu thi đậu cao đẳng, muốn lên thành phố học.
Nhưng mẹ anh ta nằm liệt giường, chẳng có ai chăm sóc,
càng không có một người phụ nữ ngu ngốc như tôi từng sẵn sàng hy sinh để gánh vác mọi thứ.
Người mà anh ta một lòng một dạ — Lý Niệm Niệm —
chỉ biết hưởng ngọt, chứ chẳng bao giờ chịu ăn đắng.
Thế là, Hứa Văn Châu buộc phải bỏ lỡ giấc mơ đại học,
ở lại quê nhà chăm mẹ.
Sau cải cách, đất đai chia lại, ai nấy tự lo làm ăn sinh sống.
Nhưng Hứa Văn Châu không có sức lao động,
không biết làm nông, chẳng có vốn để buôn bán.
Người ta dần khá lên,
còn anh ta thì càng lúc càng tụt hậu.
Cả làng, anh ta sống khổ nhất.
Còn Lý Niệm Niệm — người mà anh ta từng dốc lòng dốc sức —
sau năm năm chịu đựng cảnh nghèo túng,
lại dan díu mập mờ với một gã đàn ông khác.
Hứa Văn Châu không chịu nổi, từng cãi vã với cô ta…
Nhưng vô ích.
Lý Niệm Niệm đã chán, đã khinh anh ta đến tận xương.
Từ đó về sau,
anh ta một mình gánh vác tất cả,
vừa chăm mẹ vừa sống lay lắt.
Mẹ thì nằm liệt, lại càng ngày càng khó tính, dai dẳng không chết cũng không sống nổi.
Còn nhà cửa thì rách nát chẳng có tiền sửa sang,
cuộc sống thì giật gấu vá vai, thảm không nỡ nhìn.
Tôi nghe đến đây…
bật cười thành tiếng.
Rõ ràng đã chẳng còn bận tâm đến chuyện cũ,
vậy mà khi nghe người từng làm mình đau khổ sống khổ sở như thế…
lại thấy nhẹ cả lòng.
Đúng vậy, có gì khiến tôi vui hơn bằng việc
thấy kẻ từng dẫm đạp mình
giờ đây chìm trong vũng bùn không thể ngóc đầu?
Tôi không phải thánh nữ.
Những đau đớn của kiếp trước… tôi nhớ rõ từng chút.
Ngày tôi rời khỏi làng,
ở đây còn xảy ra một vụ án mạng rúng động.
Một người đàn ông nổi cơn ghen,
vung dao đâm chết người đàn bà phản bội.
Ruột gan lòi ra hết, cảnh tượng kinh hoàng.
Người phụ nữ chết tại chỗ.
Người đàn ông bị bắt ngay tại hiện trường.
Anh ta không chống cự, chỉ lẩm bẩm trong vô thức:
“Không nên như vậy…
Không đáng ra là như vậy…
Tôi không phải nông dân…
Tôi là giảng viên…
Tôi là giáo sư đại học…”
Những chuyện sau đó tôi cũng chẳng rõ,
cũng không còn tâm trí để tìm hiểu thêm.
Chẳng qua…
giết người thì phải đền mạng,
thế thôi.
-Hết-