Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f9oXTVnmM

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2.

Cứ thế, ta đắc tội với Tống Viễn Chương.

Hắn quay sang cầu hôn Yến Phù Tuyết.

Phụ mẫu thì dễ dàng vứt bỏ đứa con gái không còn thân thiết với họ.

Còn ta—cuối cùng cũng đã rời khỏi ngôi nhà ấy.

Khi đến Dược Cốc, ta vẫn còn cảm thán rằng thế gian này rộng lớn biết bao,

hóa ra mọi con đường đều có thể dẫn đến tự do.

Nếu sớm biết chỉ cần “nổi loạn” vài lần là có thể bị tống khỏi cái nhà đó,

ta đâu cần phải cắn răng chịu đựng tới tận bây giờ.

Nhớ lại lúc chia tay, có lẽ bởi ta biểu hiện quá mức bình tĩnh,

nên cha mẹ ngược lại lại sinh chút do dự.

Khi trước họ trách mắng ta, ta hoặc là uất ức, hoặc là cãi lý,

chưa từng im lặng chấp nhận như lần này.

Chỉ là… sắp trở thành người dưng rồi,

ta cũng chẳng còn mong đợi gì nơi họ nữa.

Dù phụ thân có giơ tay chỉ vào mặt ta mà mắng nhiếc,

ta cũng chỉ khẽ đẩy tay ông ra, nhẹ giọng đáp:

“Ngài nói sao thì là vậy đi.”

Ánh mắt phụ thân thoáng khựng lại, hiện rõ vẻ kỳ quái.

Một lúc sau mới lên tiếng, giọng thấp hơn trước:

“Hiếm thấy con không cứng miệng nữa.

Xem như con đã biết sai.

Chỉ cần con ngoan ngoãn ở ngoài một năm,

đợi khi chuyện giữa công tử Tống và Phù Tuyết lắng xuống,

chúng ta sẽ đón con về.”

“Đúng vậy đó, Lưu Vân.

Cha mẹ biết con đã chịu khổ bao năm nay,

lòng chúng ta cũng đau như cắt.

Sau này con trở về,

chúng ta sẽ sống những ngày tốt đẹp, được không?”

Mẫu thân cũng bước lên, dịu dàng muốn nắm lấy tay ta—

nhưng bị ta tránh đi.

Thật nực cười.

Thương ta sao?

Vậy mà lại để muội muội đoạt lấy hôn sự của tỷ tỷ?

Thật thương ta sao?

Khi ta suýt chết cóng trong tiểu viện mùa đông,

nhũ mẫu quỳ gối gõ cửa khóc xin một chút than sưởi,

cũng không đổi lại nổi hai lạng than thô.

Thì ra… chẳng biết từ khi nào,

phụ mẫu mà ta từng kính yêu nhất,

cũng trở nên giả dối đến mức buồn cười như thế.

Ta không để tâm tới bọn họ,

chỉ cúi đầu nhai lấy viên đan dược trong túi gấm của mình.

“Không cần đâu (nhai, nhai).

Tốt nhất là bây giờ hãy đoạn tuyệt luôn đi (nhai, nhai).

Về sau nếu Yến Phù Tuyết gây họa,

cũng đừng lôi ta theo mà chịu tội chu di cửu tộc là được (nhai, nhai)!”

“Đủ rồi!”

Lửa giận trong phụ thân lần nữa bị châm lên:

“Thật chẳng biết điều! Ngươi tưởng đang nói chuyện với ai mà còn nhồm nhoàm nhai thứ gì trong miệng? Rốt cuộc ngươi đang ăn cái gì?”

“Vong Tình Đan đó!”

Ta ngửa cổ, “ực” một tiếng nuốt trọn viên đan dược trong miệng,

sau đó nhe răng cười với ông ta:

“Là nhũ mẫu thay ta cầu được từ tay Lão Dược Vương đấy.

Nghe nói có thể giúp người ta quên hết những tình cảm khiến lòng đau đớn.

Lần sau gặp lại, ta sẽ không còn nhận ra hai người già các ngươi nữa đâu!”

Những lời trào phúng ấy, không ngoài dự đoán, khiến cha mẹ ta tức đến mức mặt mày tái nhợt.

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận tranh cãi nảy lửa trước lúc chia tay.

Thế nhưng cuối cùng, mẫu thân lại kéo phụ thân rời đi trước.

Ánh mắt bà dao động bất định,

tới cuối cùng cũng không dám nhìn ta thêm lần nào nữa.

Chỉ để lại một câu…

“Con cũng đừng mãi cố chấp… Cha mẹ nhất định sẽ đến đón con.”

Nói xong, bà vội vàng rời đi như chạy trốn.

Giờ đây, ta đã đặt chân đến Dược Vương Cốc.

Trước mặt là Lão Dược Vương vừa nghe tin ta tới đã tự mình ra nghênh đón.

Ông lão chống gậy, râu gần như đã quét đất, bước đi run rẩy, ánh mắt híp lại đầy nghi hoặc:

“Lạ thật, còn có trẻ con chủ động chạy tới đây nữa à?

Tiểu nha đầu, có muốn bái ta làm sư phụ không?”

Ta nhìn ông lão trước mặt, trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi:

“Có trả công không?”

3.

Tiền công ư? Không có đâu.

Lão Dược Vương được gọi là “Dược Vương” cũng chẳng phải vì thân phận cao quý gì,

mà là vì ông một tay gây dựng nên Dược Cốc—mảnh đất thuốc rộng trăm dặm này.

Bao quanh Dược Cốc là mấy chục thôn trang,

rất nhiều nông dân nghèo chẳng đủ bạc để đến y quán kê đơn bốc thuốc,

thường sẽ tìm tới nơi đây cầu thuốc cứu mạng.

Chuyện cứu người giúp đời,

ông xưa nay chưa từng từ chối.

Lâu dần, thiên hạ mới tôn ông một tiếng “Dược Vương”.

Chỉ là—việc cứu người vốn chẳng phải việc có thể đổi lại tiếng lành,

ngày càng nhiều, càng khổ nhọc, chẳng mấy ai thật lòng ghi ơn.

Mà ông… cũng đã rất già rồi.

Vẫn chưa tìm được ai có thể kế thừa một đời tâm huyết.

Cho đến khi…

ta bị người nhà ném đến trước cổng Dược Cốc.

Tiếng mắng chửi om sòm của ta khi ấy vang dội khắp cánh đồng thuốc,

xuyên qua từng luống dược thảo, khiến ông lão trong cốc cũng phải nhướng mày lắng nghe.

Từ hôm đó, ta bắt đầu thật sự ở lại Dược Cốc.

Mấy ngày đầu sống trong cốc, ta thường khóc vào ban đêm.

Lão già kia vốn tuổi cao, bệnh tiểu đêm thành tật,

mỗi lần vừa bước vào nhà xí,

liền nghe tiếng ta khóc vọng từ mấy gian nhà bên, từng đợt một cao vút lên trời.

Nhiều phen làm ông giật mình chân run,

suýt bước hụt xuống hố.

Về sau, ông cuối cùng cũng quen,

thậm chí còn vững tin đến mức ngồi canh sẵn bên cầu tiêu,

chờ ta khóc xong rồi mới vào giải quyết.

Chỉ là… ông không ngờ được,

ta lại… ngừng khóc.

Vong Tình Đan, rốt cuộc cũng bắt đầu phát huy hiệu nghiệm.

Ký ức đầu tiên ta quên được—

là những tháng năm tuổi thơ uất ức nhất.

Khi muội muội vừa được đón về nhà, bắt đầu giở trò vu oan giá họa,

kỳ thực cha mẹ vẫn chưa đến nỗi mù quáng.

Họ không tin nổi ta lại có thể độc ác đến thế,

họ cho rằng một đứa bé mang đầy vết thương,

làm sao đủ tâm trí để bịa đặt nên một câu chuyện đầy ác ý?

Rồi đến ngày ta bị đuổi vào tiểu viện,

toàn bộ nha hoàn và bà tử đều bị cho nghỉ.

Chỉ còn lại nhũ mẫu—người đã chăm ta từ thuở lọt lòng.

Bà là người duy nhất ở lại.

Không cần công xá, không cần danh phận,

chỉ vì không nỡ nhìn ta chịu khổ.

Hôm đó, phụ thân dắt tay muội muội đứng trước cổng viện.

Trong mắt ông vẫn còn đôi chút không nỡ,

nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng:

“Ta là Yến Phùng Thanh, dạy ra được một nữ nhi lòng dạ hiểm độc thế này?

Phù Tuyết nói nó từng bị nhốt trong viện ba ngày ba đêm không một giọt nước,

vậy con cũng nên nếm thử cái khổ đó.”

Nhưng cái gọi là “ba ngày ba đêm”,

lại xa hơn nhiều so với chỉ ba ngày ba đêm…

Lần đầu tiên, ta bị bỏ đói suốt năm ngày.

Không còn cách nào khác, ta đành ra ngoài đào dại mà ăn.

Ta không biết nhóm lửa, cũng chẳng biết nấu nướng,

đành nuốt sống từng cọng rau,

rồi cong người ôm bụng chịu đựng cơn đau quặn trong ruột gan.

Qua cơn đau, ta lại gượng dậy,

dùng mảnh ngói vỡ đi hứng nước mưa mà uống.

Sau đó, mẫu thân có đến thăm.

Bà mang theo chút bánh ngọt còn ấm và dẫn theo nhũ mẫu bị họ cấm không cho lại gần ta suốt bấy lâu.

Chỉ mới đặt đồ xuống, chưa kịp nói mấy câu,

muội muội đã khóc lóc chạy đến tìm, kéo mẫu thân rời đi.

Chỉ còn lại nhũ mẫu nhào đến, nước mắt rơi như mưa,

dùng đôi tay thô ráp ôm lấy ta siết chặt vào lòng.

Miệng bà không ngừng than thở:

“Trời ơi, là tạo nghiệt… thật là tạo nghiệt mà…”

Về sau, mẫu thân chẳng còn đến thường xuyên nữa.

Lâu lâu có đến, ánh mắt nhìn ta cũng lạnh nhạt,

thậm chí còn lẫn vào đó một phần chán ghét.

Sau này, ta mới hiểu—

là muội muội khi ấy còn nhỏ, nhưng đã biết thường xuyên khoe với cha mẹ những “vết thương mới” trên thân thể mình.

Nàng còn nhỏ, da thịt còn non mềm,

mỗi vết thương đều hằn sâu trên lòng cha mẹ, như từng nhát châm vào tim họ.

Họ dần dần chất đầy cảm giác tội lỗi,

nhưng chẳng biết phải trút vào đâu…

Và ta—trở thành lối xả duy nhất cho cơn cuồng nộ không tên ấy.

Cho nên đến cuối cùng, mẫu thân cũng không còn đến nữa.

Mà như vậy… đối với ta lại là một chuyện tốt.

Cha mẹ không đến, sẽ không ai còn để ý tới nơi này.

Như thế, nhũ mẫu mới có thể tránh khỏi sự giám sát của đám hạ nhân trong phủ,

lén dùng số bạc bà kiếm được nhờ may vá để mua bánh bao và bánh rán cho ta.

Nhưng bạc thì có hạn.

Nhũ mẫu sợ dùng hết, nên mỗi lần chỉ mua chút ít,

luôn cố gắng dành phần tốt nhất cho ta trước tiên.

Bà họ Tô, người Vân Châu.

Thuở trước từng có một mái nhà ấm êm hạnh phúc,

chỉ là mười năm trước, dịch bệnh hoành hành ở Vân Châu.

Phu quân bà khi ấy vì cứu tế xóm làng,

mà bỏ lỡ thời khắc cứu chữa cho chính con ruột của mình.

Đến khi ông từ chuyến y chẩn nửa tháng quay về,

thì hai trai một gái trong nhà đã lìa đời dưới bàn tay của bệnh tật.

Từ đó về sau, nhũ mẫu rời khỏi quê nhà,

một mình trôi dạt đến kinh thành,

bán thân vào phủ ta, trở thành nhũ mẫu nuôi ta từ nhỏ.

Bà từng nói:

“Nay ta chẳng còn con cái,

Lưu Vân, con chính là đứa con duy nhất còn lại của ta.”

Qua lớp tường viện đã khóa, bà kể lại chuyện xưa,

gương mặt nhân hậu đẫm đầy nước mắt.

Khi ấy, ta cũng bật khóc theo bà.

So với mẫu thân sinh ra ta,

nhũ mẫu còn thương ta hơn gấp nhiều lần.

Khi đó, ta âm thầm lập lời thề trong lòng:

Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ báo đáp bà.

Về sau, trong phủ bắt đầu mời phu tử đến dạy học cho muội muội.

Nhũ mẫu từng hỏi ta:

“Tiểu Vân nhi, con còn muốn gì, để nhũ mẫu đi tìm cho con.”

Ta im lặng thật lâu qua cánh cổng, rồi đáp:

“Con muốn đọc sách.”

Phủ không có con trai,

nên cha mẹ cực kỳ xem trọng chuyện giáo dục các nữ nhi.

Ta lớn hơn Yến Phù Tuyết hai tuổi,

cũng khai tâm học chữ sớm hơn nàng hai năm.

Giờ đây phủ mời phu tử đến giảng bài cho Phù Tuyết,

thì sách nàng được học, ta cũng muốn học.

Tùy chỉnh
Danh sách chương