Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi buông dao, cầm theo bản cam kết có dấu vân tay, xách theo túi hành lý ít ỏi rời khỏi cái nhà âm u đó.

Một kẻ như bà ta, thật không chịu nổi dọa.

Tôi đến căn phòng trọ mới thuê, vừa đặt lưng xuống chưa bao lâu thì có tiếng gõ cửa.

Mở ra — là cảnh sát.

Một người trong số họ nói:

“Có người tố giác cô bán thịt kho có độc. Mời cô theo chúng tôi về trụ sở điều tra một chút.”

Bỏ độc?

Tôi sững người — lẽ nào… thịt hôm qua có vấn đề?

Tôi bình tĩnh thu dọn ít đồ, theo họ đến đồn.

Vừa bước vào, tôi đã thấy một nhóm người ngồi sẵn bên trong — ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Không bất ngờ. Là Trần Quế và đồng bọn.

Ngồi giữa là Trần Quế, vẻ mặt phẫn nộ, chỉ thẳng tay vào tôi:

“Cô bỏ độc vào thịt, hại chết con của Ngọc Ngọc! Đồ đàn bà độc ác, cô đúng là thứ rắn rết!”

Ngọc Ngọc?

Tôi đảo mắt — là Phong Ngọc, con bé nhà giàu hôm trước đi với hắn.

Tôi bình thản kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay:

“Có bằng chứng không? Không có thì đừng ở đây mà chửi bậy. Tôi có quyền kiện lại các người vì vu khống đấy.”

Phong Ngọc ôm bụng, nước mắt giàn giụa:

“Tại cô… tại cô mà đứa bé của tôi mất rồi… Mau bắt cô ta lại, cô ta là tội phạm!”

Trần Quế ôm chặt lấy cô ta, không ngừng thì thầm an ủi, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôi: ???

Mấy người tưởng tôi là NPC trong mấy màn drama của các người chắc?

Tôi lạnh lùng cười nhạt:

“Bây giờ là xã hội pháp trị. Có chuyện gì thì nói bằng pháp luật, đừng có mở miệng ra là chửi mẹ chửi cha người khác như tụi vô học.”

Trần Quế tức đến mức lao lên định đấm tôi một phát.

Trần Quế vừa lao lên đã bị cảnh sát giữ lại.

Hắn rút ra một túi đựng thịt kho, ném mạnh lên bàn trước mặt tôi, gằn giọng:

“Đây là thịt kho mua từ nhà cô. Bằng chứng rõ ràng — trong này có chứa cỏ linh lăng.”

Nói xong, một viên cảnh sát đặt bản kiểm nghiệm xuống bàn.

Tôi liếc qua, khẽ nhíu mày.

Cỏ linh lăng — một loại cỏ có độc tính cao. Ăn phải nhẹ thì tiêu chảy không ngừng, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Quế, bắt gặp ánh nhìn lóe lên vẻ đắc ý nơi đáy mắt hắn.

Khỏi cần nói, kẻ gài bẫy là ai đã quá rõ ràng rồi.

Một cảnh sát nghiêm giọng cảnh cáo:

“Cô mà cố tình bỏ độc, đây là tội hình sự, không nhẹ đâu.”

Trần Quế lập tức chen vào, giở giọng ‘thương lượng’:

“Nếu cô giao công thức thịt kho cho tôi, bên tôi có thể xem xét… hòa giải. Còn nếu không, thì cứ chờ vào tù bóc lịch đi.”

Tôi bật cười lạnh:

“Muốn công thức? Còn không biết anh có sống nổi để dùng không đấy.”

Tôi quay sang phía cảnh sát, giọng thản nhiên:

“Thưa anh, tội cố ý bỏ độc hại người khác, theo luật thì xử bao nhiêu năm nhỉ?”

Cảnh sát liếc tôi, mặt không cảm xúc:

“Nặng có thể bị xử… chung thân.”

Phong Ngọc ngồi bên cạnh, đôi mắt căm hận như muốn thiêu đốt tôi:

“Cô phải chết! Là do cô mà con tôi mất!”

Tôi siết chặt tay, rồi lại nở nụ cười khinh bỉ.

Sau đó, từ trong túi áo, tôi lấy ra một thiết bị nhỏ trông như máy MP3, giơ lên trước mặt mọi người.

“Hàng xách tay nước ngoài. Nghe nói có thể… ghi âm. Lỡ đâu hôm qua tôi để gần cạnh bàn, lại ‘vô tình’ ghi được một đoạn thú vị.”

Trần Quế trợn trừng mắt, lập tức nhào tới giật lấy thiết bị rồi đập mạnh xuống đất, gào lên:

“Cái gì mà ghi âm?! Lừa trẻ con à?! Mà dù có thật đi nữa — tao bỏ thuốc chứ có nói gì đâu, làm gì có tiếng, ghi cái gì mà ghi!”

— “…”

Câu nói vừa rơi xuống, cả phòng lập tức chìm vào im lặng.

Cảnh sát quay đầu nhìn Trần Quế, ánh mắt sắc như dao.

Tôi ngồi đó, chậm rãi chống tay lên cằm, giọng nhẹ tênh:

“Cảm ơn anh, tự khai rồi nhé.”

Phong Ngọc bịt miệng, cả gương mặt đầy vẻ kinh hãi đến không dám tin.

Tôi cười tươi rói nhìn cảnh sát:

“Cảnh sát ơi, thấy chưa? Chính miệng anh ta thừa nhận là tự tay bỏ thuốc, đâu có liên quan gì đến tôi đâu~”

Rồi tôi cúi xuống nhìn mảnh vỡ trên sàn, thở dài tiếc rẻ:

“Chỉ tiếc cho cái vỏ nhựa đen này thôi, xịn thật đấy.”

Trần Quế tức điên, vung tay tát tôi một cái — nhưng lần này, tôi phản xạ cực nhanh, bắt chặt cổ tay hắn rồi trả lại một cái tát giòn tan.

“Đồ đàn bà đê tiện, mày dám đánh tao?!”

Tát xong mà vẫn có khí phách gào lên, đúng là ngứa đòn.

Tôi lập tức lùi về phía sau cảnh sát, nấp phía sau như con cừu nhỏ yếu ớt.

Cảnh sát bên cạnh không nói hai lời, bẻ tay khóa ngược Trần Quế, ép hắn quỳ xuống đất.

Ngay lúc ấy, một cảnh sát khác dẫn theo một thanh niên đeo khẩu trang bước vào đồn.

“Có người tố cáo tên này đã đưa thịt kho và thuốc cho Trần Quế.”

Ngay trước mặt mọi người, họ lôi ra từ người hắn một bọc cỏ linh lăng — tang vật trong vụ án.

Tôi nhướng mày, nở nụ cười nhạt:

“Chứng cứ rành rành rồi ạ. Cảnh sát chú ơi, cháu đi được chưa?”

Rầm!

Bầu không khí vừa dịu xuống một chút thì lại vang lên một tiếng tát như trời giáng.

“Trần Quế! Tôi đối xử với anh thế nào hả?! Mà anh dám bỏ độc hại tôi, hại chết cả con của tôi? Đồ súc sinh!”

Phong Ngọc nhào tới, túm lấy Trần Quế vừa đấm vừa đá, nước mắt nước mũi tèm lem.

Trần Quế cũng nổi điên, gào lên:

“Ngu ngốc! Ai bảo cô tham ăn? Tôi chỉ muốn đổ vạ cho Lý Mãn Mãn để moi cho bằng được công thức món thịt! Làm giàu cũng là vì hai chúng ta, tôi làm gì sai?!”

Tôi đứng một bên nhìn màn kịch máu chó này, trong đầu chỉ tiếc… không có bịch hạt dưa để nhấm nháp.

Phong Ngọc vừa khóc vừa bỏ chạy khỏi đồn cảnh sát.

Trần Quế thì bị áp chế xuống đất, vẫn quay đầu trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Lý Mãn Mãn, cô chờ đó. Cô sẽ hối hận, tôi thề!”

Tôi chẳng buồn đáp.

Bước ra khỏi cục cảnh sát, đưa tay sờ túi —

trống trơn.

“Haiz… Khởi nghiệp, đúng là chẳng dễ dàng gì mà.”

Tôi thở dài, vừa ra khỏi cục cảnh sát, vừa ngước lên nhìn trời, ví rỗng tuếch —

Toàn bộ tiền tích cóp mấy hôm nay đã đổi thành một bản hợp đồng công thức… và một mớ phiền phức.

Đang chán nản, chợt ánh mắt tôi quét qua tờ lịch treo ở cổng trạm xe bus.

Ngày 12 tháng 3.

Tim tôi “đập lộp bộp” một cái — đây chính là ngày cổ phiếu số 3 đảo chiều ngoạn mục trong ký ức kiếp trước!

Tôi đập mạnh một cái vào trán, suýt nữa chửi mình ngốc.

Sao lại quên mất chuyện quan trọng vậy chứ?!

Tôi cắm đầu chạy như bay đến trung tâm giao dịch chứng khoán.

Trong đại sảnh rộng lớn, các nhà đầu tư ngồi chật kín, người nào người nấy mặt căng như dây đàn, mắt dán vào bảng điện tử đang đỏ xanh nhấp nháy.

Tôi bình tĩnh kéo ghế, ngồi xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đồ thị lên xuống như sóng biển.

Bên cạnh có một ông lão cười hiền, bắt chuyện:

“Cô em cũng tới đầu tư hả? Mua mã nào vậy?”

Tôi mỉm cười:

“Mã số 3.”

Vừa nghe thấy, ánh mắt ông cụ thoáng lướt qua một tia tán thưởng, gật đầu nhẹ.

Nhưng một ông chú bên cạnh đang hút thuốc thì cười phá lên, khinh khỉnh phả ra một vòng khói:

“Con nhóc này chắc không hiểu cổ phiếu là gì. Mã số 3 là rác đấy, mua nó thì chỉ có toi tiền!”

Tôi chỉ nhìn hắn, không nói một lời.

Ông cụ bên cạnh lại cười hào sảng:

“Tiểu nha đầu, ông đây tin vào ánh mắt của cô, theo luôn!”

Ông cụ gọi nhân viên đến, chỉ thẳng vào màn hình:

“Bán sạch mã số 7, chuyển toàn bộ sang mua 100 cổ phần mã số 3 cho tôi.”

Tôi nhìn ông cụ thao tác mà há hốc miệng.

Không ngờ bác lại có tiền đầu tư dữ vậy.

Tôi nhịn không được hỏi:

“Bác ơi, lỡ đâu con mã này làm bác mất hết thì sao?”

Ông cụ xoa tay, mặt mày hớn hở:

“Tiểu nha đầu, đầu tư là phải có lòng tin. Coi như cược một ván, nhưng ta cược… là ở cô!”

Chú hút thuốc nghe xong thì bật cười sặc sụa:

**“Già rồi lú lẫn, đi tin lời con nhỏ này? Mã số 3 là phế vật! Tao vứt sạch luôn, chuyển hết sang con mã đang lên vùn vụt này đây, sang tay kiếm lời mới là đạo lý!”

Hắn nói xong thì bấm loạn bàn phím, dứt khoát bán sạch mã 3.

Tôi chỉ ngồi đó, khóe môi khẽ nhếch lên một tia lạnh lẽo.

Bắt đầu rồi.

Tôi nhìn mã cổ phiếu mà ông chú hút thuốc vừa chuyển sang, trong lòng không khỏi cười lạnh:

“Vị này… phen này chắc sẽ khóc không ra tiếng rồi.”

Không lâu sau, những nhà đầu tư xung quanh cũng rục rịch bắt chước hắn —

liên tục bán tháo mã số 3, đưa con hàng sắp hồi sinh xuống tận đáy.

Chỉ có vài người, thấy tôi vẫn ngồi bình thản như không, mới lén lút đặt vài cổ phần, coi như cược nhẹ cho vui.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Mặc dù tôi biết chắc mã số 3 sẽ đảo chiều, nhưng cái cảm giác ngồi chờ vận mệnh đổi chiều, thật sự chẳng dễ chịu chút nào.

Tôi thậm chí bắt đầu gục xuống ghế đánh một giấc ngắn.

RẦM!

Một tiếng hét bén nhọn vang dội khắp đại sảnh, kéo tôi bật dậy.

“TĂNG RỒI! TRỜI ƠI, LÊN THẬT RỒI!”

“Con bé đó nói đúng kìa! Tăng rồi! Cổ phiếu số 3 đang tăng vùn vụt!”

“Xong rồi! Lão Phùng này chắc phải bán nhà mất!”

“Hối hận quá! Vừa bán xong cái là nó ngóc đầu dậy!”

“Tiền bay khỏi túi tôi ngay trước mắt, không kịp giữ lại!”

“Không ai tin nổi cái mã rác đó lại sống lại, con bé kia đúng là vận may đổi đời!”

“Cũng may tôi mua thử vài cổ phần… giờ không lời to thì cũng đủ ăn cả tháng!”

Khắp đại sảnh sôi sục như nước sôi, người ta hoặc gào thét tiếc nuối, hoặc la lên vì mừng như trúng số.

Ông cụ ngồi cạnh tôi cười ha hả, vỗ đùi đen đét:

“Con gái à, lần này ông nhờ phúc của cháu đó! Họ Đặng, tên một chữ Phong!”

Đặng Phong…

Tôi lặp lại trong đầu, cảm thấy cái tên này có chút quen quen, nhưng không nhớ rõ đã nghe ở đâu.

Tôi chỉ lắc đầu cười:

“Lão gia có mắt nhìn, chẳng liên quan gì đến cháu đâu.”

Ngay lúc ấy, “CHOANG!”

Ông chú hút thuốc ban nãy ném thẳng chai bia xuống đất, mảnh vỡ tung tóe.

Hắn trừng mắt bước đến trước mặt tôi, rống lên:

“Con ranh này! Có phải mày cố tình nhìn tao mất tiền rồi cười thầm không?!”

Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn ông chú kia, giọng sắc như dao:

“Cổ phiếu mà, có lời có lỗ, ai cũng biết là hên xui. Thua rồi thì quay sang đổ thừa người khác, không thấy mất mặt à?”

Chú Đặng cũng bước lên, trợ uy cho tôi:

“Một người đàn ông lớn đầu mà đi đổ lỗi cho con bé, không biết xấu hổ à?”

Xung quanh cũng có người hùa theo:

“Đúng đấy, ông Phùng! Đã không chịu nghe lời người ta, còn la lối cái gì nữa?”

“Lỗ rồi thì nhận đi, đừng làm loạn chợ chứng khoán!”

Ông Phùng bị nói đến nổi điên, ánh mắt đỏ ngầu, tay lăm lăm mảnh chai bia vỡ dưới đất, lao thẳng về phía tôi:

“Hôm nay tao không dạy mày một bài học, mày không biết trời cao đất dày là gì!”

Tôi lập tức quay người, kéo cái bàn bên cạnh chắn lên,

cùng lúc đó, bảo vệ trung tâm chứng khoán ập đến, đè ông ta xuống sàn, khóa chặt tay.

Ngay lúc ấy, một giọng nữ the thé vang lên:

“Lý Mãn Mãn! Mày muốn làm gì bố tao?!”

Tôi quay đầu nhìn — không ngạc nhiên gì cả.

Phong Ngọc.

Vừa sáng gặp nhau trong đồn công an, giờ lại tái ngộ ở đây.

Đúng là “oan gia ngõ hẹp”, vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã bốc hỏa.

Không nói không rằng, chỉ tay vào mặt tôi mắng như tát nước:

“Con tiện nhân! Mày dám đánh bố tao? Tao tát chết mày bây giờ!”

Vừa mắng, vừa lao đến như bị mất kiểm soát, vung tay như muốn giáng xuống một cú tát trời giáng.

Tôi ánh mắt lạnh lẽo, giơ tay chộp lại cổ tay cô ta, xoay người vung ngược một cái — “bốp!”

“Xin lỗi nha, tay trượt.”

Phong Ngọc ôm mặt, hai mắt trợn trừng, run run chỉ tay vào tôi:

“Mày… mày… mày vô liêm sỉ! Mày lấy tiền của anh Trần đầu tư đúng không? Một con đàn bà ly hôn thì làm gì có tiền! Đồ ăn bám!”

Câu nói vừa dứt, đám đông xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán:

— “Cô ta ly hôn à? Nhìn cũng không ra…”

— “Ly hôn rồi mà còn có tiền chơi chứng khoán? Không chừng thật sự là lừa tiền người ta đấy…”

Tôi chống nạnh, cười lạnh:

“Ly hôn thì sao? Tôi tự kiếm tiền bằng năng lực của mình, không trộm không cướp. Còn cái loại bám víu vào một thằng cặn bã như Trần Quế, bị đánh không dám nói, bị bỏ thuốc cũng không biết, cô còn mở miệng ra nói người khác? Cái mồm cô hôm nay ăn gì, uống lộn chai thuốc xổ à? Sao hôi thế?”

Đối phó với hạng đàn bà đanh đá, không thể nhân nhượng — phải lấy độc trị độc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương