Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Cuối cùng, không chỉ viện, y phục, trang sức bị thay đổi.
Ngay cả các nha hoàn, bà tử quanh ta cũng bị đổi sạch.
Đặc biệt là mấy bộ y phục ta thích nhất.
Phụ thân ra lệnh đem đi đốt hết.
Ông còn đích thân giám sát.
Thi thoảng lại phát ra mấy tiếng cười lạnh khiến người khác lạnh sống lưng.
Vì chuyện này, ta cãi nhau to một trận với phụ thân.
Sau đó giận dỗi chạy sang nhà bên kể khổ với Tiêu Hoài Phong, nói cha ta lần này trở về thật quá vô lý.
“Những người đó đã theo ta bao nhiêu năm nay, vậy mà cha nói đổi là đổi, không một chút lưu tình. Còn mấy bộ y phục kia, nhiều cái ta còn chưa kịp mặc thử…”
Vừa nói đến đó, lòng ta lại nhói lên.
Thật không cam lòng chút nào.
Không ngờ Tiêu Hoài Phong nghe xong lại bật cười.
Trong giọng nói còn mang theo ẩn ý không rõ.
“Ngươi nói cha ngươi vô lý, nhưng lại không biết… còn có người còn vô lý hơn nhiều.”
Ta hỏi là ai, hắn lại không chịu nói tiếp.
“Thôi được.”
Ta thở dài một tiếng, cũng không ép hỏi thêm.
Chỉ nhìn vẻ mặt hắn có phần tiều tụy, lo lắng hỏi.
“Sao ngươi cảm phong hàn lâu như vậy vẫn chưa khỏi? Có cần ta tìm đại phu giỏi hơn đến xem cho không?”
Tiêu Hoài Phong bỗng khựng lại.
Gương mặt thoáng cứng đờ.
“A Dư.”
Hắn ngập ngừng một hồi, dường như hạ quyết tâm nói ra điều gì quan trọng.
“Người tên Lục…”
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên ngắt ngang lời hắn.
Người bước vào là một trong những hộ vệ từng đưa Lục Mạnh Niên rời đi hôm trước.
Y liếc nhìn Tiêu Hoài Phong một cái, rồi bước tới đứng trước mặt ta.
Nét mặt vô cảm, lạnh lùng lên tiếng.
“Tiểu thư Tạ gia, chủ tử ngất rồi.”
Ta trầm mặc một hồi, rồi nghiêng đầu nhìn Tiêu Hoài Phong, nhẹ giọng hỏi.
“Vừa rồi ngươi định nói… Lục gì?”
“Không có gì.”
Tiêu Hoài Phong cũng giữ nguyên gương mặt không cảm xúc.
“Vị đại phu họ Lục đó không tệ. Ta nghĩ thứ cần thay là đám hộ vệ trong phủ ta thì đúng hơn.”
Ta nhìn ra ngoài cửa.
Một mảng lớn người nằm la liệt.
Hình như còn có vài thị vệ của Tạ phủ cũng bị hạ gục.
Trong lòng thầm nghĩ, chuyện này có lẽ cũng nên nói với cha một tiếng.
Dĩ nhiên.
Tiên quyết là… ta còn có thể quay về được.
14.
Ta không ngờ Lục Mạnh Niên lại yếu đến mức bị hạt sắt của phụ thân nện trúng liền phát tác vết thương cũ.
Khi thấy ta, hắn thoáng sửng sốt.
Sau đó liền hoảng hốt giấu thứ gì đó trong tay đi như thể sợ ta phát hiện.
“A Dư…”
Ánh mắt hắn đảo quanh, ẩn hiện vẻ chột dạ.
Ta khẽ hừ một tiếng.
Còn giấu làm gì chứ.
Chẳng phải chỉ là một bộ y phục đỏ sao?
Ta vốn không thích màu đỏ.
Chỉ có Tang Dao Dao từng nhiều lần mặc màu ấy.
Đám thị vệ kia cũng thật nực cười.
Nói cái gì mà Lục Mạnh Niên không chịu hồi kinh là vì ta.
Rồi lại bảo chỉ có ta mới khuyên nổi hắn quay về.
Giữa ban ngày ban mặt mà dám bịa chuyện không chớp mắt.
Thế nhưng, dù ta đã sớm quyết định từ bỏ việc thích Lục Mạnh Niên.
Khi nhìn thấy hắn bị thương nặng, nằm trên giường vẫn còn giữ lấy đồ của Tang Dao Dao.
Lòng ta vẫn không khỏi nhói lên một chút.
“Chuyện hôm đó là cha ta quá đáng.”
Nghĩ đến lý do đến đây, ta chủ động bước lên, nhỏ giọng mở lời.
“Nếu chàng vẫn giận, vậy để ta thay cha nhận lỗi.”
Lục Mạnh Niên đột nhiên im lặng.
Ta tinh mắt thấy rõ mu bàn tay đang đặt trên chăn của hắn nổi đầy gân xanh.
Các ngón tay siết chặt rồi lại buông ra.
Như thể đang cố đè nén một cảm xúc gì đó.
Chẳng lẽ giận quá nên muốn đánh ta thật?
Ta lẩm bẩm trong bụng.
Liền nghe hắn cất giọng khàn khàn, nặng nề.
“Nếu bảo A Dư làm gì cũng được… có thật không?”
Ta sững người, ngập ngừng đáp.
“Ta… ta không giỏi lắm chuyện chăm sóc người khác. Nhưng nếu chàng muốn… nếu chàng muốn…”
Ta nghiến răng.
Vừa định nói rằng ta có thể học cũng được.
Thì đột nhiên cổ tay bị nắm lấy.
Lực đạo không lớn.
Nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lục Mạnh Niên đột ngột cúi người xuống.
Một nụ hôn cực khẽ dừng lại nơi cổ tay trong của ta.
Tiếp theo là một trận đau nhói.
Là hắn ngậm lấy phần da mềm bên trong cổ tay ta, đầu răng khẽ miết qua.
Từ cổ họng hắn vang lên tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Ta cúi đầu, chỉ thấy hàng mi dài rũ xuống của hắn.
Cùng với đôi môi đang ửng đỏ.
Ta hoảng đến mức nói năng lắp bắp.
“Lục… Lục Mạnh Niên…”
“Vậy A Dư ở lại bầu bạn cùng ta, được không?”
Lục Mạnh Niên ngẩng đầu lên, đôi mắt cong cong như cười.
Tâm trí ta hoàn toàn trống rỗng.
Người trước mặt… tuyệt đối không phải là Lục Mạnh Niên mà ta quen biết!
Hắn sao có thể làm ra chuyện đường đột đến thế?
Cho nên, thân thể phản ứng còn nhanh hơn lý trí.
Một cái tát vang dội giáng xuống.
“Chát.”
15.
Phụ thân ta đã ném thẳng hạt sắt vào đầu thái tử đương triều.
Còn ta thì vung tay tát vào mặt thái tử đương triều.
Hỏi: Tạ gia còn khả năng sống sót hay không?
Không ai có thể trả lời câu hỏi ấy.
Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Mạnh Niên bị cái tát của ta đánh lệch cả khuôn mặt sang một bên.
Lọn tóc đen rủ xuống, che khuất phần lớn biểu cảm trên gương mặt hắn.
May mà Lục Mạnh Niên dường như chẳng để tâm gì đến chuyện đó.
Ngược lại, khi hắn nhìn thấy ta có vẻ bị doạ sợ, hàng mi dày rũ xuống lặng lẽ, thoáng mang theo nỗi cô đơn.
Giọng nói của hắn có chút run, nhưng lại nhẹ nhàng dịu dàng đến kỳ lạ.
“Đừng sợ ta.”
Ta có chút lúng túng rút tay về.
Thật ra không đến mức sợ, chỉ là… bị doạ cho phát ngốc thôi.
Sau một lúc im lặng, Lục Mạnh Niên bỗng lên tiếng hỏi.
“Bộ y phục này… ta dường như chưa từng thấy nàng mặc bao giờ.”
“Ừm.”
Ta cũng không muốn nhắc tới chuyện này, nên gật đầu qua loa.
“Trước kia y phục đều bị phụ thân ta đem đốt cả rồi.”
Lục Mạnh Niên thoáng ngẩn người.
Rất nhanh lại bình thản như thường.
“Đốt thì đốt. Dù sao cũng chẳng phải vật gì quý giá.”
Dường như hắn bắt đầu thấy mệt.
Liền cho người đến đưa ta lui xuống nghỉ ngơi.
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng chưa được bao xa.
Ta đã nghe thấy rõ ràng tiếng hắn rên khẽ từ bên trong vọng ra.
Thi thoảng còn lẫn vào những tiếng thở dốc ngắt quãng.
Thương tích của hắn… nặng đến vậy sao?
Lòng ta dấy lên cảm giác lo lắng mơ hồ.
Đến tận tối, có người mang y phục mới tới cho ta.
“Ngay cả thêu nương của phủ Tạ cũng bị đưa tới đây rồi sao?”
Ta nhìn bộ váy áo với kiểu dáng quen thuộc đến không thể quen hơn, lòng có chút ngỡ ngàng.
Tự nhiên, không ai trả lời câu hỏi đó cả.
Thuộc hạ của Lục Mạnh Niên quả nhiên giống hệt chủ tử của họ.
Đúng là bầu bạn với bình hồ lặng câm, hỏi gì cũng không hé môi nửa lời.
Nhưng ta cũng không lấy làm tức giận lắm.
Dù sao thì hổ sa cơ cũng bị chó rượt.
Ngày mai ta vẫn phải nghĩ cách đi lấy lòng cái tên chủ tử kia.
Ta thở dài.
Tưởng đâu đêm nay sẽ trằn trọc khó ngủ.
Ai ngờ mới trừng mắt nhìn nóc giường được một lúc đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Mơ hồ còn tưởng mình đã quay lại phòng nhỏ trong viện nhà họ Tạ.
Là căn phòng cũ trước đây kia.
Dù viện mới mà cha chuẩn bị cho ta có rộng rãi xinh đẹp đến đâu, ta vẫn thấy không quen nổi.
So ra… còn chẳng dễ chịu bằng nơi ở hiện tại mà Lục Mạnh Niên sắp xếp.
Nếu thật sự phải chê điều gì, thì chắc chỉ là nơi này nhiều côn trùng quá.
Sáng hôm sau tỉnh lại, người ta chi chít những nốt đỏ.
Cánh tay mỏi nhừ, như thể cả đêm qua ta đã không ngừng đuổi muỗi trong mơ.
Nghĩ vậy nên ta cũng chẳng để tâm mấy.
Chỉ là gương mặt của Lục Mạnh Niên hôm nay… lại càng sưng vù hơn hôm qua.
Dấu bàn tay in hằn đỏ lòm, khiến ta nhìn mà lòng hơi xốn xang.
Thế mà sắc mặt hắn lại như đang rất vui vẻ.
Nhất là khi hắn nhìn thấy ta khoác trên mình bộ y phục được hạ nhân trong phủ hắn đưa tới.
Ánh mắt hắn bỗng bừng sáng, như có một tia sáng len vào đồng tử đen nhánh kia.
Cả người hắn như trở nên dịu lại, nhẹ nhõm thấy rõ.
Thật kỳ quái.
Ta bỗng thấy có gì đó là lạ.
Lẽ ra ta bị bắt đến đây là để hầu hạ hắn, rồi bị hắn ức hiếp mới phải.
Thế nhưng thực tế là — ta ở đây dường như còn sống dễ chịu hơn trong phủ nhà mình.
Bởi vì Lục Mạnh Niên không hề cấm đoán ta điều gì.
Ngược lại, hắn cứ thế để mặc ta… muốn gì làm nấy.
Dường như mọi chuyện thật sự chỉ đơn giản như nghĩa đen của nó.
Hắn chỉ muốn ta ở lại đây bầu bạn cùng hắn.
Chỉ vậy mà thôi.
Chuyện kỳ lạ xảy ra đêm hôm đó… có lẽ chỉ là ảo giác của ta.
Ban ngày, Lục Mạnh Niên vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như xưa.
Nhưng chỉ cần ta mở lời, hắn chưa từng từ chối điều gì.
Ngay cả khi ta muốn viết thư báo bình an cho phụ thân.
Hắn cũng lập tức cho người chuẩn bị bút mực, rồi sai hộ vệ đưa thư về tận phủ Tạ.
Hệt như trước kia.
Có đôi khi ta còn lầm tưởng…
Phải chăng Lục Mạnh Niên thực ra không hề oán hận ta và nhà họ Tạ như những dòng chữ kia đã viết?
Cho đến khi ta gặp lại Tang Dao Dao.
Nàng dường như chẳng lấy làm bất ngờ khi thấy ta ở đây.
Chỉ là ánh mắt nhìn ta đã chẳng còn sự địch ý như thuở ban đầu.
Thay vào đó… là một nét thương hại mơ hồ.
Nàng thở dài.
“Tạ Dư, ngươi nên chạy đi thôi.”
Ta đứng sững lại tại chỗ.
Cả người như bị điểm huyệt.