Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Mộ Thừa Chu hốt hoảng lau sạch vết máu bên khóe môi ta.
Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt ta,
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Tư Nộn… cố gắng thêm chút nữa.”
“Ta cầu xin ngươi.”
Có lẽ ông trời cũng không nỡ để ta ra đi ngay lúc này.
Lão tiên sinh dùng kim châm, miễn cưỡng kéo ta về từ Quỷ Môn Quan.
Nhưng dù có cứu được, ta cũng không sống được bao lâu nữa.
Nhiều nhất là hai tháng.
Dù vậy, ta vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Chỉ là, từ sau khi ra ngoài,
Ta liên tục gặp người của phủ Thượng thư.
Giống như đã bàn bạc từ trước,
Lần lượt canh giữ trước cửa Tướng quân phủ.
Đặc biệt là mẫu thân.
Bà suốt ngày ôm lấy những bức thư năm xưa của ta, khóc đến không thành tiếng.
Ngày ngày nhốt mình trong nhà bếp,
Lặp đi lặp lại nấu món Lê Hoa Canh mà ta thích.
Sau đó tự tay bưng đến trước mặt ta,
Như thể nếu ta không ăn, bà cũng không chịu thu lại.
Hai tay bà đỏ rực vì bị bỏng.
“Nộn Nộn, A mẫu đặc biệt nấu cho con món Lê Hoa Canh này.”
“Vẫn còn nóng, con nếm thử một chút đi, có được không?”
Ta nhìn bộ dạng bà như vậy,
Trong lòng chỉ có ý cười lạnh lẽo.
Bây giờ rốt cuộc cũng biết ta sắp chết, nên mới hối hận sao?
Sự quan tâm đến muộn này, ta không chịu nổi nữa.
“Ta không thích Lê Hoa Canh.”
Giọng ta lạnh nhạt, không chút cảm xúc.
Mẫu thân bối rối,
Vội vàng thu lại bát canh, luống cuống nói:
“Vậy A mẫu làm món khác cho con.”
“Nộn Nộn muốn ăn gì, chỉ cần nói với A mẫu.”
“Chỉ cần con muốn, A mẫu nhất định sẽ làm.”
Ta cười nhạt, nhìn bà chăm chú.
“Những thứ mẫu thân làm…”
“Ta không muốn ăn.”
Bà mặt mày trắng bệch, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy.
Đại ca thì liên tục mua những món đồ nhỏ bé,
Muốn bù đắp lại tất cả những món quà ta đã thiếu suốt bao năm qua.
“Nhìn xem, đây đều là quà ca ca mua cho muội.”
“Có quà sinh thần, có quà các dịp lễ, muội xem có thích không? Nếu không thích, ca ca có thể mua cái khác.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn đầu tóc rối bù, râu ria lởm chởm, không còn bộ dạng chỉn chu như trước.
Nhìn hắn như vậy, lòng ta bỗng thấy sảng khoái lạ thường.
Phụ thân sau khi nghe tin ta sắp chết,
Liền từ bỏ tiền đồ rộng mở ở kinh thành,
Chủ động thỉnh cầu hoàng đế đi nhậm chức ở biên cương.
Ông tự tay bắt cậu ta tống vào đại lao,
Khiến hắn chịu đủ mọi tra tấn, sống không bằng chết.
Đệ đệ thì mời người chế tác một chiếc khóa trường mệnh tinh xảo,
Đích thân mang đến tặng ta,
Mong rằng có thể bảo vệ ta bình an.
Kết quả, ta tức giận đến mức ném thẳng chiếc khóa xuống sông.
“Bây giờ tặng mấy thứ này thì có ích gì?!”
“Lúc trước các người ở đâu?! Bây giờ ta không cần nữa!”
“Cút đi! Đừng đợi đến khi ta chết rồi còn làm bẩn đường luân hồi của ta!”
Cơn giận bùng nổ, ta đập mạnh tất cả những món đồ nhỏ trên bàn xuống đất.
Mẫu thân không dám đến gần,
Chỉ biết che miệng khóc nấc.
“Được, được… Nộn Nộn, con đừng tức giận.”
“Nếu một ngày nào đó con muốn về nhà, chỉ cần nói với A mẫu.”
“A mẫu sẽ lập tức đến đón con.”
Ta nghe xong, trong lòng chỉ thấy cay đắng.
Nếu năm đó ở biên ải,
Ta có thể nghe được những lời này…
Có lẽ ta đã vui mừng đến phát điên.
Nhưng bây giờ đã muộn rồi.
Ta không muốn nữa.
Ta không cần gia đình đó nữa.
Ta không chút do dự quay lưng, lên xe ngựa.
Trước khi đi, ta còn nhìn thấy đại ca và đệ đệ nhảy xuống sông,
Muốn vớt lại chiếc khóa trường mệnh.
Nhưng có tìm lại được thì sao chứ?
Có thể bù đắp được những tổn thương suốt bao năm qua không?
Không thể.
Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.
11.
Mộ Thừa Chu có lẽ đã nhận ra tâm trạng sa sút của ta.
Hôm sau, hắn lặng lẽ đưa ta ra khỏi thành.
“Muội muội của ngươi đã bị đuổi khỏi phủ rồi.”
“Cả phủ Thượng thư đều biết năm đó nàng ta đã hãm hại ngươi.”
“Hiện giờ danh tiếng nàng ta đã hoàn toàn bị hủy hoại, không còn dấu vết trong kinh thành nữa.”
Ta tựa vào vai hắn,
Mi mắt khẽ mở, giọng yếu ớt:
“Ta không quan tâm đến tin tức của bọn họ.”
“Họ sống hay chết cũng chẳng liên quan đến ta.”
“Dù có chết đi, cũng không thể bù đắp được những gì họ đã làm với ta.”
Mộ Thừa Chu ôm ta lên, cẩn thận chỉnh lại y phục cho ta.
Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.
Hai tay ta lạnh đến tái nhợt.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay ta vào trong áo mình,
Khóe môi cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Vậy thì không nhắc đến nữa.”
“Trước đây ta đã hứa với ngươi, sẽ tìm cho ngươi một nơi an nghỉ khác.”
“Hôm nay, ta đưa ngươi đến xem.”
Ta bỗng có hứng thú, suốt cả quãng đường tâm trạng rất tốt.
Làm nũng đòi ăn rất nhiều mứt hoa quả.
Nhưng khi đến nơi, ta mới phát hiện…
Đây là Tổ đường của Mộ gia.
Ta bất giác hoảng hốt, giọng nói cũng lắp bắp:
“Mộ Thừa Chu, có phải ngươi đưa ta nhầm chỗ rồi không?”
Mộ Thừa Chu nắm chặt tay ta, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm ổn, nghiêm túc mà thành kính.
“Nộn Nộn, chúng ta thành thân đi.”
Ta sững sờ, tim đập loạn nhịp.
Vội vàng cúi đầu, theo bản năng muốn từ chối:
“Không… không được.”
“Ta đã là một nửa cái xác rồi, làm sao có thể liên lụy đến ngươi?”
“Mộ Thừa Chu, đợi sau khi ta chết, ngươi sẽ thấy thế gian này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.”
“Ví dụ như… tìm một người khác, cùng ngươi đi đến cuối đời.”
Nhưng Mộ Thừa Chu lại vô cùng kiên định.
Sau một lúc lặng im, hắn mở miệng, từng câu từng chữ, đều là sự chân thành chưa từng có.
“Ta đã xin thánh chỉ từ Hoàng thượng, tháng sau sẽ lên đường ra biên ải.”
“Có lẽ sau này rất hiếm khi quay lại, càng không cần nói đến chuyện tình cảm nam nữ.”
“Biết đâu một ngày nào đó, ta sẽ chết trên chiến trường.”
“Cả đời này, ta chưa từng động lòng với ai.”
“Ta chỉ động lòng với một mình ngươi.”
“Ngươi không thể thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ta sao?”
Mộ Thừa Chu nói xong, ôm chặt ta vào lòng.
Một nam nhân cao lớn, vậy mà lại khóc đến nghẹn ngào.
Ta không đành lòng, cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lại hắn.
Sau một lúc lâu, ta nhẹ giọng nói:
“Được thôi, ta đồng ý.”
Dù sao, sau khi ta chết đi,
Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ.
Đến lúc đó, Mộ Thừa Chu rồi cũng sẽ quên ta mà thôi.
Hôn lễ của chúng ta rất đơn sơ.
Không có khách khứa chúc phúc.
Nhưng từ lâu, hắn đã chuẩn bị sẵn hỷ phục cho ta.
Hắn tự tay vẽ chân mày cho ta.
Buổi tối, ta dựa vào ngực hắn,
Giọng nói yếu ớt dặn dò:
“Mộ Thừa Chu… Sau khi ta đi, đừng đau lòng.”
“Ta không muốn thấy ngươi buồn bã.”
“Ngươi đẹp như vậy, nên cười nhiều một chút…
Ta cầm một viên mứt hoa quả,
Nhẹ nhàng nhét vào miệng hắn.
Ta yếu ớt mỉm cười, thì thào:
“Ngươi xem, là ngọt đấy.”
“Ăn xong rồi có phải cảm thấy vui vẻ hơn không?”
“Mộ Thừa Chu…”
Mộ Thừa Chu từ phía sau ôm chặt lấy ta,
Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút uất nghẹn.
“Nộn Nộn… nên gọi là phu quân rồi.”
Ta khẽ xoay người,
Lặng lẽ giấu đi đôi mắt đỏ hoe,
Chỉ siết nhẹ lấy tay áo hắn.
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, mang theo chút làm nũng.
“Phu quân…”
“Sau khi ta chết, có thể gửi cho ta chút mứt hoa quả không?”
“Địa ngục rất lạnh.”
“Ăn một chút mứt, có lẽ sẽ thấy ấm hơn…”
Cơ thể Mộ Thừa Chu cứng đờ.
Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của ta,
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay ta.
Ta đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của hắn.
“Đừng khóc.”
Mộ Thừa Chu nhìn ta thật lâu.
Sau đó, hắn cúi đầu, đặt lên trán ta một nụ hôn muộn màng.
“Nộn Nộn, an tâm ngủ đi.”
“Ta ở đây.”
Đêm hôm ấy, nến đỏ cháy hết.
Sáng hôm sau, đã đổi thành sắc trắng.
Thế nhân cuối cùng mới biết,
Vị thiếu tướng quân chinh chiến khắp nơi, lập nhiều chiến công hiển hách,
Từng có một nữ nhân mà hắn yêu nhất đời.
Nhưng nàng đã chết đi ngay năm hắn yêu nàng sâu đậm nhất.
Mộ Thừa Chu chết dưới gốc đào trong phủ.
Trước khi qua đời, hắn chỉ để lại một câu.
“Trong sân có một cây đào.”
“Năm đó, chính tay thê tử ta đã trồng.”
“Nay đã xum xuê, tỏa bóng rợp cả một vùng.”
-Hoàn-