Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nói với vẻ mặt bình thản, không hề dao động.
Vẻ mặt Trần Đình dần trở nên đau khổ, cô đưa hai tay luồn vào tóc, cúi đầu nói:
“Huệ Huệ, giá mà mình cũng có thể dứt khoát như cậu… nhưng mình phát hiện, điều đó thật sự rất khó.”
Ý cô ấy là gì? Tôi khó hiểu nhìn cô.
“Huệ Huệ, chồng mình… anh ấy có người khác bên ngoài.
Lúc mới phát hiện, mình cũng muốn ly hôn lắm.
Nhưng rồi mình nhận ra giữa hai người vướng víu quá nhiều thứ, còn có con nữa.
Mình không thể làm được. Nhưng cứ nghĩ đến anh ấy, mình lại thấy ghê tởm.”
Giọng Trần Đình bắt đầu nghẹn ngào, từng câu từng chữ trĩu nặng đau đớn.
Tâm trạng tôi cũng dần chìm xuống.
“Nếu mình cũng giỏi giang như cậu, có lẽ chồng mình đã không ngoại tình…”
Trần Đình ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi.
“Giá mà anh ấy được như Tôn Trác thì tốt biết mấy.”
Hừ, châm chọc thật đấy.
Thì ra, tình yêu không có tiêu chuẩn gì cả.
Phụ nữ, một khi bị phản bội, một khi không còn cảm nhận được tình yêu, sẽ lập tức rơi vào vòng xoáy tự nghi ngờ bản thân:
Có phải vì mình chưa đủ tốt? Chưa đủ xuất sắc? Nên mới không giữ nổi trái tim đàn ông?
Cũng giống như Tôn Trác vậy.
Tôi tự tin rằng mình vượt xa Tống Trân về mọi mặt— nhan sắc, vóc dáng, học vấn hay năng lực công việc.
Thế mà anh ta vẫn phản bội tôi để ngoại tình.
Đúng là câu đó không sai chút nào:
Ngay cả thứ như “phân” bên ngoài, với đàn ông, cũng có thể là “thơm”.
Trần Đình cứ tiếp tục giãi bày, còn đầu óc tôi thì lại đang nghĩ đến cảnh— giờ phút này, có lẽ Tôn Trác và Tống Trân… đã sớm cuốn lấy nhau trên giường rồi.
Chưa đến nửa tiếng sau, Trần Đình lau nước mắt, nói chồng cô sắp tan làm rồi, cô phải về nhà nấu cơm cho anh ấy.
Thấy chưa, đó chính là hôn nhân.
7
Khi tôi thực sự nhận ra cuộc hôn nhân giữa tôi và Tôn Trác đã đến đường cùng, người đầu tiên tôi nghĩ đến lại là con gái – Điểm Điểm.
Từ trước đến nay, Điểm Điểm đều do ba chăm sóc là chính, tôi sợ rằng sau khi ly hôn, con bé sẽ chọn sống với ba nó.
Lúc này tôi mới nhận ra—tình cảm tôi dành cho con không hề ít, chỉ là tôi đã thiếu đi sự đồng hành.
Tôi đặc biệt xin nghỉ phép, nói rằng sẽ đưa con gái về ngoại chơi một chuyến, vừa để bồi đắp tình cảm ông bà ngoại – cháu, vừa để tôi có đủ thời gian lên kế hoạch ly hôn, đồng thời ở bên con nhiều hơn, tìm cơ hội gặng hỏi thêm vài chuyện.
Tôi đưa con gái đến khu vui chơi, chiều theo mọi sở thích của con, cùng chơi tất cả những gì con muốn.
Đang chơi vui, tôi chợt nhớ đến một điều trước giờ chưa tiện hỏi, liền ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi con: “Điểm Điểm, sao con không chịu chia sẻ đồ chơi với chị Hồng Hồng?
Mẹ nhớ con trước giờ rất thích chia sẻ mà.”
Con bé đang ăn kem, gương mặt đang vui vẻ bỗng dưng òa khóc.
“Đó là món con thích nhất…Tất cả đồ chơi của con con đều đã cho chị Hồng Hồng rồi,
chị ấy vẫn cứ đòi món đó nữa!”
Tôi sững người.
“Con nói gì cơ? Con thường xuyên chơi với chị Hồng Hồng sao?”
Điểm Điểm gật đầu, tủi thân nói:
“Con không thích chị ấy… Chị ấy cứ giành đồ chơi với con hoài, ba cũng không bênh con nữa…”
“Vậy… vậy cái cô thường đến nhà mình một mình ấy, là ai vậy con?”
Tôi cảm thấy mí mắt giật liên hồi, có thứ gì đó như sắp bật ra khỏi cổ họng.
“Là cô Trần.”
Trong nhóm bạn của chúng tôi có đến hai, ba người họ Trần, để tránh hiểu lầm, tôi hỏi kỹ lại:
“Là cô Trần nào vậy con?”
“Là cô Trần Đình.”
Điểm Điểm bật khóc lớn hơn, ngay cả kem cũng không thèm ăn nữa, ôm chặt lấy tôi, nức nở:
“Mẹ ơi, con không thích cô Trần Đình đâu… cô ấy hung dữ với con lắm…”
Trong lòng tôi như có một tảng đá nặng nề đè xuống, nghẹt thở.
Cơn giận như ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực, từng đốm lửa nhỏ đang thiêu đốt trái tim tôi— Trần Đình, Tôn Trác… hai người thật sự quá đáng!
Tôi lại nhớ đến Tống Trân – người mà tôi từng hiểu lầm.
Tôi hỏi tiếp:
“Còn cô Tống thì sao? Cô ấy có đến nhà mình không?”
“Cô Tống tốt lắm mẹ ơi, cô ấy hay đón con sang nhà ăn cơm.”
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Hóa ra hôm tôi đi công tác về, khi đón Điểm Điểm, Tôn Trác mới hỏi tôi: “Ai đón con vậy?”
Lúc đó tôi chẳng thấy gì bất thường, nhưng giờ tất cả các manh mối đều kết nối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh— mọi chuyện đều đang chỉ rõ ràng sự phản bội của Tôn Trác.
Tôi không còn tâm trí đâu mà tiếp tục chơi với con nữa, liền đưa bé về nhà, nhờ mẹ tôi tắm rửa cho con.
Còn tôi thì trốn vào phòng, khóa cửa lại.
Chuyện này… tôi chưa sẵn sàng để cha mẹ biết, chỉ sợ họ sẽ lo lắng.
Tôi bật máy tính, mở đoạn ghi hình từ camera giám sát.
8
Hóa ra hôm Trần Đình hẹn gặp tôi, nói là về nấu cơm cho chồng, thực chất… cô ta đã đến khu chung cư của tôi.
Thì ra hôm đó là để “thăm dò tình hình” trước.
Vừa bước vào cửa, Tôn Trác đã không kìm nổi mà ôm chầm lấy cô ta, hai người như keo như sơn, không thể rời nhau, thậm chí còn vội vàng làm chuyện đó ngay tại phòng khách.
Giữa chừng, Trần Đình nhắc anh ta cẩn thận một chút.
Tôn Trác ngạc nhiên:
“Sao phải cẩn thận?”
Trần Đình đáp:
“Em đang mang thai, tất nhiên phải cẩn thận chứ.”
“Là con của chồng em à?”
Trần Đình đẩy mạnh anh ta ra:
“Anh còn giả vờ hỏi? Làm sao có thể là của anh ta chứ!”
“Làm sao anh biết được? Còn phải chờ xét nghiệm ADN cơ mà.”
Cả hai từ phòng khách lại kéo nhau vào phòng ngủ.
Ngay đầu giường là ảnh cưới của tôi và Tôn Trác— nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tôi trong ảnh giờ đây nhìn mà chói mắt đến đau lòng.
Sau khi xong việc, họ tiếp tục nói về cái thai trong bụng Trần Đình.
“Nếu lần này là con trai, anh có chịu ly hôn với Trương Huệ không?”
Tôn Trác vừa vuốt tóc cô ta, vừa thản nhiên nói:
“Tất nhiên rồi. Trương Huệ vì giữ dáng mà nhất quyết không chịu sinh thêm con cho tôi.
Cả nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai độc nhất, nhất định phải có con trai kế thừa dòng họ.”
“Nếu hồi đó Hồng Hồng là con trai, anh có chịu cưới cô ta không?”
“Dĩ nhiên là không rồi, chuyện cũ bỏ qua đi.
Còn nếu lần này trong bụng em thật sự là con trai, vậy chúng ta phải nghĩ cách lấy tiền của Trương Huệ về tay mình.”
Móng tay tôi đã cắm sâu vào thịt lúc nào không hay, máu bắt đầu rịn ra mà tôi hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn nữa.
Hồng Hồng… lại là con của Tôn Trác sao?
Lòng bàn tay ướt nhẹp, dính dính.
Tôi cúi đầu nhìn thì thấy—máu, là do móng tay cào rách chính mình.
Trên giường, hai con người đó vẫn đang tiếp tục bàn bạc mưu kế hãm hại tôi, từng lời từng chữ độc ác đến cực điểm.
Họ vậy mà còn định chuốc tôi say, rồi tìm một gã đàn ông lạ mặt đến cưỡng bức tôi,
quay video, chụp ảnh, dùng đó để uy hiếp.
Sau đó, lấy danh nghĩa muốn nuôi dưỡng Điểm Điểm, hằng tháng đòi tôi chu cấp phí sinh hoạt cho con.
Như vậy, không chỉ chia được tài sản khi ly hôn, mà sau khi “đường ai nấy đi” còn có thể tiếp tục vắt kiệt tôi.
Bởi vì họ biết tôi kiếm được tiền, và tôi sẵn sàng chi tiêu cho con gái, đến khi ấy, mỗi tháng nhận tiền nuôi con thôi cũng đủ để hai người đó không cần làm gì mà vẫn sống sung sướng.
Họ thậm chí còn tính đến việc dùng tiền đó để cho Hồng Hồng đi học các lớp năng khiếu.
Tôi thật sự không ngờ— người mà ai gặp cũng khen là “người chồng tốt”, Tôn Trác, người đàn ông bình thường ôn hòa, dễ chịu, luôn giữ bình tĩnh… lại là một kẻ độc ác đến như vậy.
Tôi chợt nhớ lại, trước khi kết hôn, từng có một thầy tướng số xem mặt Tôn Trác và nói:
“Người này tướng mạo không tốt, là kẻ giả nhân giả nghĩa.”
Khi đó tôi đang chìm trong ngọt ngào của tình yêu, nào có nghe lọt tai những lời đó, còn cho rằng thầy là kẻ bịp bợm giang hồ.
Giờ nghĩ lại, mới thấy thật buồn cười.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến tôi giật bắn mình.