Tôi nhìn chằm chằm vào cái cốc tráng men bong tróc trước mặt, bên trong lềnh bềnh mấy mảnh vụn lá trà.
Trên cốc còn in chữ Song Hỷ màu đỏ, lớp sơn bong mất một nửa, trông như một đứa trẻ xấu xí đang méo miệng khóc.
“Vạn Tình à, mau uống ngụm nước đường đi, cô dâu thì phải ngọt ngào vui vẻ chứ!” – giọng the thé của bà Vương hàng xóm vang lên, làm tai tôi ong cả lên.
Ngọt ư?
Tôi cúi đầu nhìn cái áo bông đỏ trên người – rõ ràng là không vừa, tay áo còn sờn cả viền – rồi lại liếc sang tờ giấy đỏ dán trên tường với dòng chữ: “Tiết kiệm để làm cách mạng, cưới hỏi theo nếp sống mới”.
Tôi bật cười lạnh trong lòng.
Ngọt cái con khỉ!
Thứ “nước đường” trong cái cốc này, e là bà Vương chỉ quệt tí đường hóa học lên miệng cốc để lừa người ta thôi.
Tôi tên là Tô Vạn Tình. Kiếp trước tôi cũng tên như vậy.
Nhưng ở kiếp trước, hôm nay chính là ngày đầu tiên tôi tự nhảy vào hố lửa.
Còn bây giờ, tôi đã sống lại.
…….