Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 17

Cô thẳng lưng, bước ra phía cửa hội trường, ánh mặt trời mùa đông rọi lên người cô.

“Khi năm đó các người đẩy tôi xuống đáy vực, đã từng nghĩ tới hôm nay chưa?”

Giọng cô bình tĩnh, trong mắt không còn chút thương cảm nào dành cho họ, khi quay đi, cô nghe tiếng Mẹ gào khóc đứt ruột, nhưng bước chân vẫn không hề chậm lại.

“Chúng tôi đã biết lỗi rồi, tại sao… tại sao con lại tàn nhẫn như vậy? Chúng ta là người thân ruột thịt mà!”

“Chúng tôi còn vì con mà đến tận chỗ Lục Viễn Châu làm ầm lên báo thù! Vậy mà con vẫn không chịu tha thứ? Đúng là… đúng là ban đầu chúng tôi đã nói đúng, con chính là đồ vong ân bội nghĩa! Đáng lẽ lúc sinh con ra tôi phải bóp chết ngay từ đầu!”

Ngay sau đó, cảnh sát xuất hiện, bịt chặt miệng hai người, gật đầu với Chu Minh Huyền và Kiều Nguyệt Thư.

“Đồng chí Chu, đồng chí Kiều, hai người này gây rối trật tự, chúng tôi sẽ đưa họ đi.”

Tiếng nức nở lập tức bị những lời chúc mừng náo nhiệt xung quanh nuốt trọn, không ai còn nhắc tới hai kẻ bị áp giải.

Cuối đám đông, Lục Viễn Châu đứng dưới gốc cây ngô đồng trước hội trường, trên người là bộ quân phục cũ bạc màu.

Anh nhìn người con gái lộng lẫy trong lễ cưới, trong đầu hiện lên hình ảnh bé gái năm xưa buộc tóc hai bên, nhét lá bùa bình an vào tay anh, dịu dàng nói:
“Anh Viễn Châu phải bình an đấy nhé.”

Gió cuốn bay lá khô dưới chân, anh đưa tay chào theo nghi thức quân đội, cuối cùng không bước lên nữa, chỉ lặng lẽ xoay người, biến mất trong ánh chiều tà.

Sau hôn lễ, cảm hứng sáng tác của Kiều Nguyệt Thư tuôn trào không dứt.

Tác phẩm của cô liên tục được đăng trên các tạp chí danh tiếng như 《Thu Hoạch》, 《Tháng Chín》, tiền nhuận bút gửi về nhiều như tuyết.

Chu Minh Huyền vẫn tiếp tục giảng dạy tại đại học, mỗi dịp nghỉ đông hè lại cùng vợ về vùng quê lấy cảm hứng.

Hai người sống trong khu tập thể nhỏ hẹp, tuy chật chội nhưng ấm áp tình người.

Mỗi khi Kiều Nguyệt Thư thức khuya sáng tác, Chu Minh Huyền sẽ lặng lẽ pha trà đặc, để lát bánh bao nướng vàng ươm cạnh tay cô.

24

Còn Lục Viễn Châu, sau hôn lễ của Kiều Nguyệt Thư đã chủ động xin điều đến biên cương Tây Bắc, nơi nơi đều vương đầy hồi ức, anh không còn đủ can đảm đặt chân quay lại.

Gió cát nơi hoang mạc nhanh chóng mài mòn những góc cạnh trên gương mặt anh, tấm lưng dưới bộ quân phục ngụy trang dần còng xuống.

Đồng đội thường thấy anh ngẩn ngơ nhìn lá bùa bình an trước ngực – đó là món quà Kiều Nguyệt Thư xin ở hội chùa năm mười tuổi, sợi chỉ đỏ đã bạc màu, lá bùa cũng ố vàng giòn rụm.

— Đó là thứ duy nhất anh giữ lại, có liên quan đến Kiều Nguyệt Thư.

Cuối thu năm 1988, Kiều Nguyệt Thư nhận được một bưu kiện gửi từ biên cương. Người đưa thư nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một hơi thật sâu.

“Đồng chí Lục vì bảo vệ Tổ quốc mà hy sinh… Đây là thứ anh ấy nhờ đồng đội chuyển đến cho cô trước khi lâm chung.”

“Xin chia buồn.”

Cô run rẩy nhận lấy, trong phong thư ố vàng ngoài mấy bức thư chưa kịp gửi còn có lá bùa bình an đã phai màu năm xưa.

Nét chữ trên giấy đã bị vết nước loang nhòe, trang cuối cùng viết rằng:

“Nguyệt Thư, bao năm qua anh không dám cầu xin sự tha thứ, chỉ mong em sống thật tốt…”

Cô mấp máy môi, nhưng nước mắt đã rơi xuống trước cả lời nào cất thành tiếng.

Những gì đã trải qua ở kiếp trước như hiện lại trước mắt, nhưng giờ đây, người đã gây ra tất cả nỗi đau ấy đã không còn nữa.

Cuộc gặp cuối cùng giữa họ, dường như đều là trong cảnh ngộ không thể vãn hồi.

Giọt nước rơi lên lá bùa bình an, Kiều Nguyệt Thư bất chợt nhớ tới tuổi thơ, khi Lục Viễn Châu cõng cô đi xem phim chiếu ngoài trời, nhớ đến người anh từng luôn bảo vệ và xót xa cho cô, nhưng chẳng rõ từ khi nào, trái tim ấy đã nghiêng lệch mất rồi.

Chu Minh Huyền dịu dàng lau nước mắt nơi gò má cô, ôm lấy bờ vai gầy yếu: “Tất cả đã qua rồi.”

Ngoài cửa sổ, tuyết đầu mùa rơi trắng xóa, như muốn vùi lấp mọi ân oán hằn sâu.

Ba tháng sau, Kiều Nguyệt Thư viết ở trang đầu tác phẩm mới:
“Trong cuộc đời này, có thể có khổ đau, nhưng rồi tất cả sẽ tan biến, hóa thành ánh sáng dẫn đường chúng ta bước tới.”

Mùa xuân năm sau, nhà xuất bản tổ chức buổi ra mắt sách mới của Kiều Nguyệt Thư.

Trong đám đông, có hai bóng người lam lũ đứng ngoài cửa hội trường.

Cha Mẹ cách tấm kính nhìn người con gái rạng ngời trên sân khấu, trong đáy mắt là hối hận và ăn năn, nước mắt làm nhòe tầm nhìn.

Còn Kiều Nguyệt Thư lúc ấy đang nắm tay Chu Minh Huyền, trả lời câu hỏi của phóng viên, ngoài khung cửa, hoa ngọc lan đang nở rộ, gió xuân lướt qua, mang theo hương vị hy vọng.

Nhiều năm sau, tại nghĩa trang liệt sĩ nơi biên cương, trước một bia mộ giản dị, luôn có một bó đỗ quyên dại được đặt đúng ngày hằng năm.

Người ta nói, đó là một nữ tác giả nhờ người mang đến, còn vì sao, chỉ có gió xuân là rõ nhất.

Còn trong một sân vườn nhỏ nơi thành thị, Kiều Nguyệt Thư và Chu Minh Huyền ngồi dưới giàn nho, cùng nhau giở lại những bức ảnh cũ đã ngả màu.

Nắng xuyên qua kẽ lá, in bóng lên vết nhăn nơi khóe mắt họ — tháng năm an yên, nhân gian lặng lẽ.

Hoàn

Tùy chỉnh
Danh sách chương