Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi không bận tâm.

Lúc này, phục vụ đưa đến một chiếc áo khoác, khiến không khí trong sảnh lại càng thêm sôi động.

Anh ta cố ý nói to, như thể để cả hội trường đều nghe thấy:

“Trình tiên sinh sợ cô bị lạnh, đặc biệt dặn đưa tới.”

“Trình tiên sinh nói anh ấy đang trên đường đến, sẽ tới ngay bây giờ.”

Tôi nhận lấy túi giấy, ngay trước mặt mọi người lấy ra xem.

Là một chiếc áo khoác lông ngắn màu trắng.

Tiếng trêu chọc vang lên khắp sảnh tiệc, đúng lúc đó, một giọng nữ nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Mọi người đều quay sang nhìn, cô ta cười ngượng ngùng:

“Chỉ là tôi thấy có gì đó không đúng… cái áo này hình như đã giặt không chỉ một lần rồi.”

“Nhưng nghĩ lại, chắc là thiết kế theo kiểu tôi không hiểu nổi thôi, chứ Trình Dẫn sao có thể đưa cho Tụng Nghi một món đồ từng qua tay người khác được.”

Tôi liếc nhìn chiếc áo lông trong tay, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã có người bật cười khẩy:

“Thôi đi, các người còn diễn gì nữa? Hát bè hát phụ đến mức tôi suýt tin rồi đó.”

“Nhìn điện thoại đi, hot search mới nhất kìa. Trình Dẫn vì bênh vực bạn gái cũ mà ra mặt rồi đấy. Vì hồng nhan mà nổi giận, đến cả một người điềm tĩnh như tổng giám đốc Trình mà cũng có lúc mất kiểm soát như vậy à? Tội nghiệp Tụng Tụng quá.”

Cô ta bĩu môi, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn tôi chằm chằm.

Không khí trong sảnh lập tức hỗn loạn.

Anh trai tôi mặt lạnh như tiền, tôi ra hiệu cho anh đừng nói gì.

Tôi chịu đựng ánh mắt lo lắng của anh, siết chặt môi.

Tay run run không kiểm soát được, tôi chạm vào màn hình, rất thành thục mà mở thẳng vào hot search.

Từ khóa đầu tiên đập vào mắt là:

#Cố Kinh Kinh Trình Dẫn#

Theo sau đó là:

#Anh dám động vào cô ấy thử xem#
#Bạn trai đích thực#

Chiếm liền mấy vị trí đầu bảng.

Có một hot search… còn nhắc đến cả tôi.

#Tụng Tụng là ai#

Có lẽ vì màn pháo hoa hoành tráng tối nay mà mạng xã hội bắt đầu rộ lên những cuộc bàn luận nhỏ lẻ.

Tôi dời mắt, bấm vào từ khóa đầu tiên.

Video không rõ nét, máy quay hơi rung, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra Trình Dẫn và Cố Kinh Kinh.

Cố Kinh Kinh mặt mày trắng bệch, hai tay ôm lấy người, run lẩy bẩy.

Trình Dẫn mày mắt sắc lạnh, môi mím chặt thành một đường thẳng, giọng điệu đầy áp lực.

Âm thanh trong video khá lẫn lộn, nghe không rõ.

Nhưng với năng lực siêu phàm và tinh thần hóng chuyện sục sôi của cư dân mạng, họ vẫn ráng mà “nghe ra” câu nói của Trình Dẫn:

“Cô còn dám chạm vào cô ấy lần nữa thử xem!”

Giọng anh căng cứng, đầy lửa giận.

Sắc mặt tôi mỗi lúc một trầm xuống — tôi chưa từng thấy Trình Dẫn tức giận đến mức đó.

Hành động của anh trong video còn nói lên nhiều hơn thế: anh vươn tay kéo Cố Kinh Kinh ra phía sau.

Không hề quay đầu nhìn, động tác liền mạch, tự nhiên như phản xạ bản năng.

Đó là một động tác bảo vệ vô thức.

Cố Kinh Kinh lập tức hiểu ý, lùi về sau một bước, nép sau lưng anh.

Không cần nói câu nào, hai người đã ăn ý đến mức như thế.

Có vị khách dùng giọng thương hại để nói về tôi, dù đã cố ép giọng xuống rất thấp, tôi vẫn nghe rõ rành rọt.

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ lấy lý trí.

Nhưng chỉ một giây sau, tôi vẫn không kìm được cơn giận như sóng ngầm trong lòng bốc lên ngùn ngụt.

Bởi trong đám đông, có người hỏi:

“Các cô xem video livestream chưa? Bộ Cố Kinh Kinh mặc trước đó hình như chính là cái áo lông trắng ấy?”

“Vậy chẳng phải là cởi từ trên người cô ta ra, rồi đem đi tặng sinh nhật luôn à?”

Tôi làm theo lời cô ta nói, lục tìm được đoạn video kia.

Đoạn video đó rõ ràng được quay trước khi xảy ra chuyện.

Cố Kinh Kinh trang điểm đậm, phát huy triệt để khí chất mỹ lệ sắc sảo của mình.

Chiếc váy dạ hội đen ánh kim bó sát người lấp lánh dưới ánh đèn, khoác ngoài là chiếc áo lông trắng — bờ vai lộ ra một nửa, cả người vừa rực rỡ, vừa chói mắt.

Đoạn video này khác hẳn đoạn trước — quay cực kỳ rõ nét.

So sánh hai đoạn, rất dễ nhận ra chiếc áo khoác mà cô ta đang mặc và chiếc trong tay tôi… là cùng một cái.

Đã có người không kìm được niềm vui hả hê, thở dài ra vẻ cảm thán:

“Chậc chậc, thật đáng thương. Đến ngày sinh nhật của mình mà chồng còn bỏ đi gặp tình cũ, quà sinh nhật cũng là đồ người ta không cần nữa.”

“Cô ấy còn nâng niu như báu vật, vui mừng như con ngốc ấy. Ngốc thật.”

Ánh mắt khinh thường, thương hại lần lượt quét qua người tôi.

Anh trai tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiếng ly va vào bàn vang lên đầy chói tai.

“Em gái tôi còn có tôi, có cả gia đình đứng sau. Dù có thế nào cũng không đến mức gọi là đáng thương.”

“Đợi đến lúc tính sổ, xem ai mới là kẻ đáng thương.”

Không khí trong sảnh bỗng chốc lặng hẳn đi một chút.

Nhưng vẫn có người lên tiếng đầy bất mãn:

“Chúng tôi nói thế cũng là vì cô ấy thôi, đi chen vào chuyện tình cảm của người khác thì có gì hay?”

“Tôi thấy không phải các người không muốn lên tiếng, mà là không dám. Trước kia ép Trình Dẫn cưới cho bằng được, giờ thì không gánh nổi hậu quả nữa rồi chứ gì?”

Giọng cô ta sắc và cao chói tai, tôi nhận ra — là bạn thân của Cố Kinh Kinh.

Tôi đã thấy cô ta trong hồ sơ điều tra trước đây.

8

Tôi bấm nhẹ đầu ngón tay, ổn định lại tâm trạng.

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi vị tiểu thư này một câu — cô vào đây bằng cách nào vậy?”

“Tôi không nhớ là mình có mời cô đến tiệc sinh nhật của mình.”

“Hay là bạn gái của ai trong số các khách mời ở đây?”

Tôi gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn, nở một nụ cười rạng rỡ.

Anh trai liếc tôi một cái.

“Tôi sẽ bảo người mang danh sách khách mời đến kiểm tra, tự tiện xông vào tiệc sinh nhật người khác là hành vi vô cùng bất lịch sự.”

“Cô gái này, muốn đến đồn công an ngồi một chuyến không?”

Khi anh trai tôi nghiêm mặt, thật sự rất đáng sợ.

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, hoảng loạn đưa tay ra như định níu lấy gì đó.

Người đàn ông bên cạnh cô ta hất tay cô ta ra không thương tiếc, lập tức đổi giọng lấy lòng:

“Xin lỗi nhé, là minh tinh nhỏ theo tôi đến, không hiểu chuyện.”

“Tôi về sẽ dạy dỗ lại đàng hoàng.”

Tôi bật cười lạnh:

“Ép Trình Dẫn cưới tôi à? Vậy đi hỏi lại xem là anh ta cầu xin tôi, hay tôi cầu xin anh ta?”

“Tôi cũng không đến mức phải đi nhặt rác về dùng.”

Ngay trước mặt mọi người, tôi nhét chiếc áo khoác vào lại túi giấy, tiện tay bỏ luôn tờ khăn giấy đã dùng vào trong.

“Đem trả lại đi, nói với anh ta là… tặng nhầm người rồi.”

“Gì vậy, sao ai nấy đều trông như thế?”

“Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật tôi, đâu phải kỷ niệm ngày tôi… ly hôn. Không cần phải thương hại tôi đến mức đó. Tiệc cũng không cần huỷ đâu, cứ tiếp tục đi.”

Có người chủ động bước ra hòa giải, thêm cả thái độ kiên quyết của anh trai, không ai dám lại gây chuyện nữa, buổi tiệc vì thế mà có thể tiếp tục.

Ánh mắt tôi quét một vòng khắp phòng, đúng lúc bắt gặp bạn của Cố Kinh Kinh đang ngồi ở góc — mặt cô ta đầy nước mắt, ngẩng đầu lên đúng lúc ánh nhìn của tôi lướt qua.

Tùy chỉnh
Danh sách chương