Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9

[, em làm thư kí của Giang Hoài để rèn luyện thêm. sẽ không để ý chứ?]

Tô Noãn gửi nhắn đến, kèm một icon lè lưỡi.

Tôi coi như không nhìn , nào ngờ chỉ vài giây sau mẹ tôi gọi điện thoại tới.

“Tô An, có phải không em gái được sống tốt không?! Làm thì phải biết nhường em, nhỏ mọn như vậy?!”

Một trận trách mắng xối xả ập xuống khiến tôi không hiểu ra .

Một lát sau tôi mới biết, Giang Hoài không đồng ý đề nghị của Tô Noãn, nên bọn họ nghĩ là do tôi châm ngòi thổi gió với hắn.

không biết gì cả.”

Đương nhiên, mẹ tôi không .

“Em gái ty của Giang Hoài, tự giải thích với cậu ta .”

xong, mẹ tôi trực tiếp cúp điện thoại, tôi vừa mới mở miệng nghe một chuỗi “Tút tút tút” vang lên bên tai.

.

Số tôi đến ty Giang không nhiều lắm, nhưng nhân viên trong ty dường như đều nhớ kĩ tôi.

Lễ tân của ty vừa nhìn tôi nhiệt tình chào hỏi.

Giang Hoài họp, tôi đến phòng nghỉ chờ anh.

Tô Noãn đây từ trước.

Chỉ có chúng tôi, cô ta không mất giả vờ, trực tiếp nhìn tôi đầy khiêu khích, “Mấy năm kết hôn với Giang Hoài, xem chừng số đến đây không nhiều bằng một người du học mấy năm như em ? Nhân viên của Giang Hoài đều rất quen thuộc với em. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ em , chỉ có cửa đứng một bên nhìn thôi!”

Cô ta , thư kí Vương gõ cửa tiến .

Tô Noãn lập tức thay đổi thái độ ngạo mạn vừa rồi, tươi cười ngọt ngào đứng dậy, “Thư kí Vương, Giang Hoài bảo cô tới tìm tôi ? Chúng ta thôi.”

Tôi không người ta chế giễu, quay nơi khác.

Nào ngờ, tiếng bước chân rời trong dự đoán lại không vang lên.

Thư kí Vương do dự nhìn tôi và Tô Noãn một hồi, cuối cùng với tôi, “Phu nhân, Tổng Giám đốc bảo tôi đưa cô đến phòng làm việc chờ ngài ấy.”

Không khí đọng lại trong giây lát.

Tô Noãn cao giọng chất vấn thư kí Vương, “Cô có lầm không? Cô có biết tôi là ai không?!”

Thư kí Vương bình tĩnh đáp lời, “Tôi biết, nhưng đây là sắp xếp của Tổng Giám đốc, cô Tô có trực tiếp hỏi ngài ấy.”

Tô Noãn không quan tâm, nhất định đòi cùng, “Cô có tôi bảo Giang Hoài sa thải cô không?!”

Thư kí Vương không tiện ra tay đẩy cô ta ra, người dây dưa giằng co một hồi.

“Đủ rồi, đừng gây chuyện đây nữa!” Có lẽ bởi vì hôm cô ta chọc giận, tôi sầm quát.

Tô Noãn trợn lớn mắt, dường như không được tôi lại dám trách mắng cô ta, vươn tay đẩy tôi.

Tình huống quá bất ngờ, tôi không kịp hất tay cô ta ra, đành ngả người ra sau tránh né.

Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại tôi ngã một vòng tay vững chãi.

Eo người ta giữ lấy, nơi chóp mũi quẩn quanh hương sữa tắm quen thuộc.

“Làm loạn đủ chưa?!”

10

Tôi ngẩng đầu lên.

Giang Hoài cau mày, thanh âm mang sự tức giận không thèm che giấu.

Tô Noãn giật mình run rẩy, đỏ mắt nghẹn ngào, “Giang Hoài, anh có lớn giọng với em như vậy?!”

“Nếu hôm là người khác ra tay với vợ tôi, sẽ không đơn giản là một câu như vậy đâu.” Anh gật đầu với thư kí Vương, “Đưa cô ta ra ngoài. nữa…” Giang Hoài nhìn Tô Noãn vẫn giãy dụa không cam lòng, bổ sung, “Tôi là chồng của gái cô, , cô nên gọi tôi là anh rể mới phải.”

Sắc Tô Noãn trắng bệch, tựa như rối đứt dây ngây ngốc thư kí Vương ra ngoài.

Giang Hoài buông bàn tay đặt trên eo tôi, nắm tay tôi kéo văn phòng anh.

Phong cách bài trí của căn phòng rất phù hợp với phong cách của anh, không quá cầu kì, nhưng vô cùng tinh tế tỉ mỉ.

Ánh mắt tôi dừng lại khung ảnh đặt trên bàn làm việc.

Đó là bức ảnh được chụp trong tuần trăng mật của chúng tôi.

Biển xanh lấp lánh, tà dương rạng ngời.

Một khách du lịch xa lạ giúp chúng tôi chụp ảnh, rất nhiệt tình chỉnh dáng cho chúng tôi.

Tôi đỏ không biết đặt tay đâu mới phải, Giang Hoài ôm eo tôi từ phía sau.

Sắc cả đều phiếm hồng, khóe miệng cong cong, tựa như một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.

Giang Hoài tôi chăm chú nhìn bức ảnh, giải thích, “Chỉ có bức ảnh này nhìn em mới có thật sự vui .”

Anh không sai, ngay cả ảnh cưới của chúng tôi như người ta ép buộc, cả đều lạnh hờ hững.

“Không phải anh vậy ?!” Tôi không phục đáp trả.

Anh ngẩn người, thanh âm mang một tia vui , “Vậy chúng ta chụp lại một ?”

11

Tôi dùng yên lặng thay cho câu trả lời.

Giang Hoài không gặng hỏi, lấy ra một file tài liệu.

Tôi nhận tài liệu, lật lật vài trang, không khỏi kinh ngạc nhìn anh, “Anh làm thật ?”

Anh tùy ý gật đầu, “Vốn trước khi kết hôn anh không can thiệp cuộc sống của em, chi nhánh này là nhờ mấy năm em dốc tài dốc lực chuyên tâm quản lí mới có phát triển tốt như vậy, bây giờ anh yên tâm giao cho em.”

Tôi thả file tài liệu xuống, đầu tiên nghiêm túc bàn luận với anh về quan hệ của chúng tôi.

“Giang Hoài, anh không cần bởi vì hôn lễ cảm có lỗi với em. Nếu được trở lại một nữa, em vẫn sẽ quyết định như vậy.”

Thậm chí, trước khi anh kịp thích Tô Noãn, tôi sẽ chủ động tiếp cận anh.

Trong ba năm này, Giang Hoài dạy cho tôi rất nhiều điều.

Cha mẹ sợ tôi tranh giành với Tô Noãn, không cho tôi nhúng tay ty gia đình.

Nhưng Giang Hoài lại cho phép tôi đến một chi nhánh của Giang thị để rèn luyện, tự do làm việc tôi thích.

Tuy chúng tôi chỉ là vợ chồng trên giấy tờ, nhưng anh vẫn quan tâm chu đáo, khi tôi mắc bệnh sẽ thức trắng đêm bên cạnh chăm sóc tôi.

Có rất nhiều tình cảm, thậm chí tôi chưa từng nhận được chính cha mẹ ruột của mình.

Tôi từng bước động tâm, chỉ đáng tiếc, trong lòng anh sớm tồn tại một bóng hình khác.

Đôi khi tôi nghĩ, nếu tôi không thích anh thì tốt biết bao, sẽ không phải vì chuyện tình của anh và Tô Noãn khổ sở.

“Không phải có lỗi, anh chỉ em có vui .”

12

Sau chuyện ấy, quan hệ của tôi và Giang Hoài dường như có chút thay đổi.

Chúng tôi sẽ giống như những đôi tình nhân bình thường, yêu đương hẹn hò.

[Tuần này có phim mới ra, hôm xem không?]

Tôi nhắn anh gửi đến, lập tức trả lời, [.]

“Ái chà, cười đến híp cả mắt lại, không phải là anh chồng từ trên trời rơi xuống gửi nhắn cho cậu chứ?” Tôn Thanh trêu chọc nhìn tôi.

Tôi cố ép xuống khóe miệng có xu hướng giương cao, ngượng ngùng gật đầu.

Cô ấy thở dài, giả bộ lau nước mắt, “Về sau chỉ tớ là một mình cô đơn rồi.”

Ngay sau đó, lại là dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn, “ người nhanh lên, sớm sinh một đứa trẻ chơi với tớ. Với nhan sắc của người, chắc chắn sẽ sinh ra một thiên thần nhỏ rồi!”

Tôi đề nghị của cô ấy dọa hoảng hồn, vội vàng che miệng cô ấy lại, “Đừng linh tinh, làm nhanh như vậy được?!”

Sau khi tạm biệt Tôn Thanh, tôi trở về thay quần áo.

Trong lúc chờ đợi rảnh rỗi, tôi lướt weibo, vô tình nhìn bài viết Tô Noãn vừa đăng.

Cô ta ôm một bó hoa hồng rực rỡ, hạnh phúc dựa lưng một người đàn ông, lè lưỡi làm ra đáng yêu.

[ sau dám lớn tiếng với em, sẽ không tha thứ cho anh dễ dàng như vậy nữa!]

Dưới khu bình luận, cô ta nhắn thêm một câu, [Người thật lòng yêu mình sẽ biết dỗ dành mình thế nào.]

Tôi sửng sốt vài giây, thay ra chiếc váy vừa mới mặc , nhắn cho Giang Hoài một , [Xin lỗi, hôm em không ra ngoài.]

Tùy chỉnh
Danh sách chương