Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Hôm sau, tôi đến công ty mở họp.
Dọc đường đi, tôi luôn cảm ánh mắt nhân viên tôi có kì quái.
Ngay trợ lí đứng bên bàn làm việc cũng lén tôi mấy lần, khiến tôi không khỏi trấn an cô ấy, “Có gì cứ nói đi, tôi không trừ lương cô đâu.”
Cô ấy mở điện thoại đưa ra mặt tôi.
Chính là một tin tức leo lên top đầu hotsearch.
Bài đăng đính kèm với hai tấm ảnh, nhân vật chính trong ảnh tôi rất quen thuộc.
Tấm thứ chụp cảnh tôi và Mục Ngôn đang ngồi nói chuyện với nhau, biểu tình của hai lộ vẻ sung sướng vui vẻ.
Mà tấm thứ hai là Giang Hoài và Tô Noãn đứng cửa khách sạn, Tô Noãn thiết dựa vào n.g.ự.c Giang Hoài, thỏa mãn hạnh phúc.
Tiêu đề bài viết cũng rất ý vị, [Giới thượng lưu vui chơi đúng là hào phóng, hơn nữa còn là em gái?]
Bên dưới có rất nhiều bình luận:
[Oa nha, đúng là phong cách của kẻ có tiền!]
[Lại nói, diện mạo của bọn họ rất xuất chúng nha.]
Bình luận nhiều lượt like là của một tài khoản tự xưng người quen, [Tôi là học của nam nữ chính trong bức ảnh thứ hai. Thời trung học hai người họ đã rất thiết, nam chính thường xuyên tới nữ chính, sau không hiểu vì sao lại kết hôn với gái của nữ chính.]
Rất nhiều người cùng phán đoán:
[Chẳng lẽ là gái gậy đánh uyên ương?]
[Trời đất ơi, gả cho trai của em gái mà không cảm kinh tởm sao?]
[Lầu trên mù rồi hả, không cô ta cũng đã ngoại tình sao?]
[Đúng , cướp trai của em gái, lại ngoại tình, định báo ứng!]
Cũng không không nói trí tưởng tượng của dân mạng rất phong phú, thậm chí còn có người đoán đáp án chính xác:
[Hoặc gái thực chất chính là thế của em gái thì sao? Chẳng nói gần đây cô ấy mới nước hả?]
[Có lí. Thế ánh trăng sáng, tiểu thuyết ngoài đời thật?]
Trợ lí cẩn thận quan sát sắc mặt của tôi.
Tôi mỉm cười, ra hiệu cho cô ấy không cần lo lắng.
18
Giang Hoài gọi điện tới cho tôi, nói cần nói chuyện.
Khi rời khỏi công ty, tôi mơ hồ nghe người che miệng bàn tán:
“Thật không ngờ Tổng Giám đốc Tô lại là người như .”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi. Tri nhân tri diện bất tri tâm mà.”
Bộ phận xã hội của công ty Giang Hoài rất chuyên nghiệp, hot search nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Khi tôi đến , Giang Hoài đã ngồi sẵn trên sofa, hai tay chống đầu.
Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu tôi, ánh mắt mỏi mệt, “Bức ảnh đó là vấn đề góc độ mà thôi. Lúc ấy vô tình mặt, cô ta đi giày cao gót, chẳng may bị trẹo chân nên anh đỡ cô ấy một .”
Tôi gật đầu, “Em cũng , là cũng lại mà thôi. Tuy người nói không sai, em là thế cho Tô Noãn, em cũng không chuyện này quá ầm ĩ, hi vọng anh có …”
“Thế cái gì?” Giang Hoài đột nhiên đứng bật dậy túm lấy tay tôi, “Người anh kết hôn vẫn luôn là em!”
Tôi khó hiểu, “ không anh vẫn thích Tô Noãn, vì Tô Noãn kết hôn nên mới chọn em sao?!”
“Sao có ?! Năm lớp Mười một anh đã thích em, lúc sau đến học nhóm cùng Tô Noãn cũng vì có em. em lại từ chối anh, còn nói anh trẻ con.” Lời của hắn trong ngoài mang theo vẻ ấm ức, giống như tôi đã làm ra chuyện gì có lỗi tày đình với hắn.
“…” Dường như đột nhiên bị phá vỡ tư duy, tôi có không làm sao.
Tôi định mở miệng đã bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời.
Giang Hoài nghe máy, sắc mặt lập tức sầm xuống, liếc tôi một cái, “Tô Noãn c.ắ.t c.ổ tay tự sát, hiện đang ở bệnh viện.”
19
Khi chúng tôi đến bệnh viện, Tô Noãn mới tỉnh lại.
Cổ tay cô ta quấn băng rất dày, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ ửng.
mẹ tôi đứng bên giường lau nước mắt.
Giang Hoài, nước mắt cô ta liền ào ạt rơi xuống, nhu nhược gọi một tiếng “Giang Hoài”, khiến người ta không khỏi thương xót.
mẹ tôi thế, nháy mắt với tôi nói, “Giang Hoài, con khuyên nhủ Noãn Noãn đi, mẹ chờ ở bên ngoài.”
Ánh mắt Giang Hoài dừng trên mặt tôi, tôi không gật đầu, cũng không lắc đầu.
“Có việc gì cứ nói thẳng đi. Con không an ủi, An An cũng không cần tránh mặt.”
Lời nói ra, Tô Noãn đã kích động bật giật, đưa tay giật dây truyền đang cắm trên tay.
Mẹ tôi vội vàng ngăn cô ta lại, ra hiệu cho tôi kéo tôi ra ngoài.
Giang Hoài đã nhanh chóng che người tôi, “Kì thật mấy năm này những hạng mục hợp tác cùng với họ Tô do An An phụ trách, ngay quyền quyết sách của chi nhánh kia cũng nằm trong tay An An, cho nên nếu người định làm bất kì điều gì cũng nên cân nhắc hậu quả cho kĩ.”
Phòng bệnh nháy mắt an tĩnh lại, bàn tay của tôi lơ lửng giữa không trung, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Tô Noãn gào thét, “Không nào, tôi không tin! Tôi mới xứng đáng với những gì tốt , là gì mà tranh giành với tôi chứ?!”
Mẹ tôi đau lòng ôm cô ta, quay đầu tức giận mắng tôi, “Rốt cuộc mày có ý đồ gì?! Cố ý kích thích Noãn Noãn như , có mong con bé chuyện không may không?! Tao đã sớm mày là đồ sao chổi mà!”
Đúng , nguyên nhân bọn họ không thích tôi kì thực rất đơn giản.
đây, bà dẫn tôi và Tô Noãn đi xem tướng.
Thầy tướng số nói mệnh tôi có chữ “Sát”, bất lợi cho gia đình, sau này gây cảnh cửa nát tan.
Còn Tô Noãn lại hoàn toàn tương phản, vận mệnh đại cát, mang phúc lợi tràn đầy.
Từ đó sau, bọn họ tôi điểm nào cũng không mắt.
, tôi nhớ rõ, Tô Noãn đã lén xem kết quả khi thầy tướng số phán với người.
20
Vì không để Giang Hoài làm sáng tỏ chuyện, nên Tô Noãn c.ắ.t c.ổ tay để uy h.i.ế.p hắn.
người nghĩ, ánh trăng sáng trong lòng Giang Hoài chính là cô ta.
Cô ta cũng ngầm thừa nhận chuyện này, thậm chí thường xuyên cố ý dẫn dắt người tác hợp cho mình.
Nếu chuyện này sáng tỏ, cô ta bị học chê cười, không còn mặt mũi mà lại người quen nữa.
Những chuyện này, Giang Hoài nói cho tôi trên đường trở .
Ngày hôm ấy Tô Noãn thật sự kích động, tôi cũng lười xem cô ta phát điên, liền ra ngoài .
Nếu cô ta Giang Hoài nói cho tôi tất những chuyện xảy ra, định tức c.h.ế.t đi.
Nghĩ tới bộ dáng kinh ngạc của cô ta, tôi có vui vẻ.
Giang Hoài liếc tôi, “Cười gì ?”
“Không có gì. Anh còn làm sáng tỏ không?” Tôi thu hồi khóe miệng, trong lòng khiển trách bản một .
Tôi đúng là xấu xa, không không nói, rất vui vẻ.
“Đương nhiên, những gì cô ta nhận là tự cô ta tìm, anh không vì cô ta mà đẩy em ra đầu sóng ngọn gió . Có điều, tấm ảnh chụp em và người cũ kia…” Ngữ khí của Giang Hoài hơi trầm xuống, “Cũng nói rõ ràng, cho dù trong lòng em có hắn hay không.”
“Đầu tiên, em định nói rõ chuyện này. Tiếp theo, trong lòng em không có hắn.”
“Ừm, hiện tại không thích kiểu này rồi?” Anh liếc tôi một cái, giọng điệu âm dương quái khí, “Bây giờ còn chê anh trẻ con không?”
Tôi chớp chớp mắt, ngơ ngác hỏi lại, “Em chê anh trẻ con bao giờ?”
“Năm ấy anh tự tay làm bánh socola tặng em, hẹn em đi chơi Giáng sinh, em trực tiếp từ chối, còn chê anh trẻ con.” Anh gằn từng tiếng nhắc lại chuyện năm ấy, dường như sợ tôi quên mất sự tuyệt tình ngày xưa.
“Khoan, đó không quà anh tặng cho Tô Noãn sao?!”