Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi cạnh cô ấy mỗi ngày, vừa gấp ngôi sao giấy, vừa kể lại chuyện xưa cũ.
Tôi kể rằng:
— Con mèo hoang cô ấy cứu, sau này đã một cặp đôi trẻ nhận nuôi.
— Cây ô ren viền hoa cô ấy đưa tôi, đến giờ đặt ngay ngắn tủ trưng bày ở nhà.
— Rằng mỗi món quà niệm hằng năm đều do tôi đích thân lựa chọn, tỉ mỉ đến chi tiết.
— Rằng tôi rất thích món sườn chua ngọt cô ấy làm tôi.
— Rằng tôi thật sự… rất muốn cùng cô ấy có một tương lai.
16
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu.
Chỉ cảm thấy cơ và óc nặng trĩu.
, chếc thật sự sẽ có ký ức đèn kéo quân lần lượt hiện về.
Tôi nhìn thấy rất nhiều người.
Có Triệu Uyển, người hắt nước bẩn lên giường tôi, nhưng sau đó lại bị con rắn tôi bắt cắn khóc thét.
Có mẹ kế, vừa khóc lóc mách lẻo, vừa ngấm ngầm véo bắp chân tôi sau lưng.
Và người cha chưa quan tâm, luôn đứng nhìn tôi bằng ánh lạnh lùng, dửng dưng.
Tôi còn nhìn thấy mẹ tôi.
Bà mặc chiếc váy dài bằng vải bông giống hệt ký ức, mỉm cười với tôi.
Cổ chân trắng trẻo, không còn xiềng xích hay vết thương nào.
Bà dịu dàng xoa tôi:
“Mẹ đã , đứa trẻ có bạn tốt không đến đây đâu nhé.”
Tôi đưa bàn nhỏ nắm lấy vạt áo của mẹ:
“Con không cần bạn tốt nữa, con muốn với mẹ.”
Bà ngồi xổm xuống mặt tôi:
“Nhan Nhan là một đứa trẻ ngoan. trẻ ngoan không dễ dàng buông bỏ bạn bè.”
“Mẹ biết con rất vui ở cậu ấy, mẹ hy vọng Nhan Nhan sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
Tôi níu chặt vạt áo mẹ, không chịu buông:
“Con muốn ở mẹ.”
Mẹ mỉm cười rút vạt áo khỏi tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi về phía :
“ , bảo bối. Cậu ấy đang gọi con.”
Tôi quay lại nhìn, bóng dáng mẹ mỉm cười càng lúc càng mờ nhạt, tan biến không còn.
Tôi khóc, cố chạy ngược trở lại tìm mẹ.
Nhưng ai đó cứ không ngừng gọi tôi.
Giọng anh ấy nghẹn ngào, đau đến thấu tim gan:
“Em đã … chỉ cần anh mãi yêu em, em sẽ luôn ở anh.”
“Em không bỏ rơi anh.”
“Triệu Nhan !”
Là Thời.
Thời của tôi.
Anh ấy đang đợi tôi… đợi tôi nhớ lại anh ấy.
17
Ngày tôi tỉnh lại, là một ngày đẹp trời.
Cửa sổ mở hé một nửa, có nhìn thấy bầu trời xanh và đám mây trắng bồng bềnh.
Cành lá ngoài khẽ đung đưa theo .
Thỉnh thoảng có cơn nhẹ lướt vào phòng, làm mái tóc lòa xòa trán Thời khẽ rung động.
Anh ấy đang gục giường tôi, dù ngủ nhíu mày.
Tôi đưa vuốt nhẹ lên trán anh, gần ngay lập tức, anh ấy nắm lấy tôi.
ngồi bật dậy, là vẻ ngơ ngác mơ hồ.
Tôi mỉm cười với anh ấy:
“A Thời, hôm nay trời đẹp lắm, hóng không?”
Ánh anh dần dần hội tụ lại trên tôi, gần khoảnh khắc ấy, viền đã đỏ hoe.
“Nhan Nhan, cuối cùng em trở về .”
Thời ôm tôi thật chặt, vùi vào cổ tôi, nước nóng hổi lăn xuống từ xương quai xanh, chảy đến n.g.ự.c tôi, khiến trái tim run rẩy.
Cuối cùng, tôi có dùng phiên bản trọn vẹn của mình để đáp lại tình yêu của anh ấy.
“ Thời, em yêu anh.”
Trải qua bao sương và bóng tối, cuối cùng tôi lại một lần nữa nhớ chàng hiệp sĩ của mình.
Anh rực rỡ chói lòa ký ức, soi sáng con đường tôi lặng lẽ bước một mình.
May mắn thay, sương đã tan, con đường phía dù dài, chúng tôi có nắm nhau tiếp.
-HOÀN CHÍNH VĂN-
NGOẠI TRUYỆN: GÓC NHÌN NAM CHÍNH
ba muốn chọn tôi một đối tượng liên hôn, tôi liền thẳng với ông:
“Ngoài Triệu Nhan , con sẽ không cưới ai khác.”
Ông nhìn tôi một lát bảo, gia đình chúng tôi thực ưng Triệu Uyển hơn.
Dù cô ta không phải con ruột của nhà họ Triệu, nhưng lại là người cưng chiều , vì mẹ cô ta hiện tại là nữ chủ nhân của Triệu gia.
Điều đó có nghĩa là, cưới cô ta mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà mới có càng thêm khăng khít.
Tôi còn chưa kịp gì, ba đã tiếp tục chỉ thẳng vào tôi:
“Triệu Uyển đồng ý gả con, còn Triệu Nhan chưa chắc.”
“ Thời, đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp.”
Tôi im lặng.
Nhan Nhan đã quên hết mọi chuyện đây, liệu cô ấy có chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại vậy không?
tôi còn đang nghĩ cách giải quyết, ba lại tưởng tôi đã chấp nhận.
Ông đứng dậy :
“Ngày mai hẹn Triệu Uyển ăn bữa cơm, hai đứa nên gặp gỡ nhiều hơn.”