Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
– Ma vương? Anh… anh bị điên à?
Tố Uy Lam lùi lại một bước, nhìn Minh Dạ như thể anh ta vừa mọc ra thêm hai cái . Cô lắc mạnh , cố gắng xua đi những lời anh ta vừa nói.
– Không. Không thể . Tôi là Tố Uy Lam. Tôi có bố mẹ, có bạn bè, có cuộc sống ở đây! Đây là nhà tôi!
Cô nói, run rẩy, không vì sợ hãi Minh Dạ, mà vì cái hiện thực hoang đường anh ta đang vẽ ra. Quỷ sai? Ma vương? Những thứ đó chỉ có tiểu thuyết!
Minh Dạ bình tĩnh, đôi anh ta nhìn cô không chút lay động. Vầng sáng kỳ anh ta đó, như lời khẳng định không thể chối cãi.
– Bố mẹ ‘ trần’ của cô là người được sắp đặt chăm sóc cô. Cuộc sống của cô ở đây là thật, nhưng nguồn gốc của cô là thật. Dấu hiệu trên vai cô… không nói dối.
Anh ta nói, điệu như đang giải thích một định lý hiển nhiên.
– Tại sao? Tại sao tôi lại ở đây? Ma vương là ai? Cõi âm là thế ? Các người… các người đưa tôi lên đây làm gì?!
Tố Uy Lam dồn dập , cảm giác như toàn bộ cuộc đời mình trước đến nay chỉ là một vở kịch do người khác sắp đặt. Sự tức giận, hoang mang, và cảm giác bị phản bội bởi cả ‘số phận’ khiến cô muốn hét lên.
Minh Dạ hơi nghiêng , quan sát phản ứng của cô. Vẻ mặt anh ta có chút gì đó… hiếu kỳ? Như đang nhìn một phản ứng thú vị.
– Cõi âm là một thế tồn tại song song với cõi dương này. Nơi đó có trật tự, có luật lệ, và có Vương tộc. Ma vương… là người đứng . Và là của cô.
Anh ta dừng lại một chút, như Tố Uy Lam tiêu hóa thông tin.
– Việc cô ở trần gian… là một câu chuyện dài. Có thể là tránh một cuộc chiến tranh giành quyền khốc liệt ở cõi âm. Hoặc thoát khỏi một mối nguy hiểm mà ngay cả Ma vương khó lòng bảo vệ cô ở đó. Hoặc… có lẽ chính Ma vương muốn cô trải nghiệm cuộc sống của một người , hiểu rõ về sự sống và cái c.h.ế.t góc nhìn khác.
Minh Dạ nói, những lời giải thích của anh ta mơ hồ như sương khói, không làm rõ được nguyên nhân cốt lõi, nhưng lại gieo thêm vào lòng Tố Uy Lam những câu khác. Tranh giành quyền ? Mối nguy hiểm? Ma vương… cô… muốn cô trải nghiệm?
– Trải nghiệm? Bằng tôi sống một cuộc đời giả tạo, mất đi ký ức thật của mình, và suýt chút nữa thì bị g.i.ế.c bởi hai kẻ tục tham lam sao?!
Tố Uy Lam gắt lên. Cô không chấp nhận lời giải thích đó.
– Những kẻ đó… là ngoại lệ. Sự can thiệp của họ vào ‘khách’ của tôi là điều không được phép. Đó là lý do tôi ra mặt. cuộc sống ‘ trần’ của cô… nó không toàn giả tạo. Những ký ức, cảm xúc của cô về gia đình, bạn bè… là thật. Cô sống, trưởng thành ở đây.
Minh Dạ nói, hơi trầm xuống. Anh ta nhìn cô, ánh lạnh lẽo đó dường như chứa đựng sự thấu hiểu đó mà cô không nhận ra.
– Nhưng… tôi là ai? Ma vương? Tố Uy Lam? Hay cả hai?
– Cô… là cô. Thân phận là một phần của bản thể, nhưng không là toàn bộ. Cô mang dòng m.á.u của Ma vương, nhưng cô mang những trải nghiệm của con người. Sự kết hợp đó… rất thú vị.
Minh Dạ đáp. Anh ta bước lại gần Tố Uy Lam một chút. Khoảng giữa họ giờ đây khác. Không là kẻ bị nạn và người cứu mạng bí ẩn. Không là người và thế siêu nhiên đáng sợ. Giờ đây, họ là… và Quỷ sai.
Tố Uy Lam nhìn anh ta. Cô không tin toàn, nhưng nhìn vào đôi không con người kia, nhìn lại những gì xảy ra, cô biết mình không thể phủ nhận. Cô là con gái của Ma vương. Và Minh Dạ là Quỷ sai của cô.
– Vậy… anh là… Quỷ sai của tôi?
Cô , hơi lắp bắp nói ra ‘’. Cái đó, nói về Ma vương, nghe thật xa và quái đản.
– Đúng vậy. Ta là người thực thi luật lệ và duy trì trật tự ở cõi âm. Và bảo vệ Vương tộc. Cô là một phần của Vương tộc.
Minh Dạ xác nhận.
– Vậy… tôi có quyền sai khiến anh không? … với Quỷ sai…?
Tố Uy Lam đột nhiên , nói mang một chút sự mỉa mai và thách thức. Vừa rồi cô sợ hãi tột độ, nhưng giờ đây, sự ngạc nhiên và có lẽ là một chút ‘vương khí’ tiềm ẩn bắt trỗi dậy. Nếu cô là Ma vương, thì anh ta, một Quỷ sai, chẳng nên phục tùng cô sao?
Minh Dạ khẽ nhếch môi. Nụ cười lạnh lẽo đó có chút gì đó thích thú.
– Về lý thuyết… đúng vậy. Nhưng cô rời xa cõi âm quá lâu, chưa thức tỉnh toàn năng và quyền hạn của mình. Hiện tại… cô cần tôi giúp đỡ.
Anh ta nói, điệu không hề mang vẻ phục tùng, mà ngược lại, đầy vẻ bề trên, như một người lớn đang nói chuyện với đứa trẻ. Nhưng lại không khiến Tố Uy Lam cảm thấy bị xúc phạm. Có lẽ… đó là anh ta nói chuyện. Hoặc có lẽ… sâu thẳm, cô biết anh ta nói đúng. Cô cần anh ta.
– Vậy ra, anh giúp tôi không vì anh ‘tốt’, mà vì đó là ‘nhiệm vụ’?
Cô , chua chát.
Minh Dạ nhìn thẳng vào cô.
– Ban là nhiệm vụ. Nhưng… cô thú vị ta nghĩ. Những phản ứng của cô, sự kiên cường, và cô tự mình vạch trần âm mưu của những kẻ tục đó…
Anh ta dừng lại, như đang đánh giá cô một lần nữa.
– …ta… ‘thích’.
Anh ta nói ‘thích’ một rất lùng, như một khái niệm mới mẻ đối với anh ta. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, nhưng ánh có gì đó thay đổi rất khẽ.
Tố Uy Lam không biết đáp lại thế . Bị một Quỷ sai nói là ‘thú vị’ và ‘thích’… cảm giác thật kỳ quái.
– Vậy… bây giờ tôi làm gì? Trở về cõi âm ư? Gặp Ma vương? Gặp tôi?
Cô , lồng n.g.ự.c thắt lại nghĩ đến viễn cảnh đó. Một thế toàn xa , nơi cô có một người là Ma vương…
– Quyết định là ở cô. Cô có thể trở về. Vương tộc sẽ chào đón trở về. Nhưng ở cõi âm… không bình yên như cô tưởng.
Minh Dạ nói. Một nét u ám thoáng qua ánh anh ta.
– Hoặc cô có thể ở lại đây. Tiếp tục cuộc sống này. Nhưng… sau biết sự thật, và sau ‘khí tức’ của cô bị đánh thức, cô sẽ không toàn là người nữa. Thế linh dị sẽ ‘nhìn thấy’ cô. Và… có lẽ cả những kẻ cõi âm sẽ tìm đến.
Anh ta đặt ra hai lựa , mỗi lựa đều tiềm ẩn nguy hiểm riêng. Tố Uy Lam cảm thấy óc quay cuồng. Quay về một nơi đầy rẫy âm mưu và nguy hiểm đối mặt với thân phận xa ? Hay ở lại đây, đối mặt với sự thật mới và những mối đe dọa vô hình thế linh dị?
– Thế là ‘khí tức bị đánh thức’? Ý anh là… tôi sẽ có năng giống anh sao?
Cô , nhớ lại việc anh ta tạo lửa, dập tắt âm thanh, đi lại như ma.
– Sẽ không giống toàn. Mỗi người thuộc Vương tộc có năng riêng. Nhưng cô sẽ cảm nhận được thế linh dị rõ ràng . Có thể có sức mạnh thể chất hoặc tinh thần phi đó tiềm ẩn dòng m.á.u của Ma vương.
Minh Dạ đáp. anh ta nói, Tố Uy Lam cảm thấy cơ thể mình hơi rung lên rất khẽ, như có dòng điện chạy qua. Một cảm giác kỳ , mạnh mẽ lan tỏa. Cô nhìn bàn tay mình. Có gì đó khác biệt. Cô cảm thấy nhạy bén với mọi thứ xung quanh. Tiếng động nhỏ nhất ngoài xa cô có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô đứng đó, giữa thành phố ồn ào quen thuộc, cạnh một Quỷ sai lạnh lùng, với một sự thật động trời về nguồn gốc của mình và những khả năng tiềm ẩn vừa được đánh thức.
Tố Uy Lam đứng trước ngã rẽ cuộc đời, giữa thế con người nơi cô lớn lên và cõi âm nơi cô thuộc về. Lựa của cô sẽ là gì?