Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau điều tra, cô phát hiện Phiêu Phiêu không con của .
Vậy là, cô lén thu thập mẫu xét nghiệm, gửi đi kiểm tra.
Kết quả cho thấy, Phiêu Phiêu mới là con của mẹ cô.
Vì muốn giữ vững vị trí của , đẩy Phiêu Phiêu xuống sông.
trời không chiều lòng người, đúng lúc ấy, Cố Cảnh đi ngang qua, kịp thời Phiêu Phiêu khỏi chếc đuối, bản kiệt sức không tự lên bờ.
Dù được đưa đi cấp , Cố Cảnh vẫn bị tuyên bố chếc não.
mẹ anh không cam lòng sự thật, vẫn hy vọng vào kỳ tích, nên vẫn để anh nằm bệnh viện và chăm sóc cẩn thận.
Thấy mẹ khổ sở như vậy, Cảnh đau lòng không thôi.
Anh nghĩ đến chồng tôi.
Năm xưa chồng tôi trọng thương, không duy trì hình người, thoi thóp trước cửa Cảnh . Cảnh tưởng là chó hoang, nên mang .
Sau hồi phục, chồng tôi hứa rằng: sẽ giúp anh thực hiện ba điều ước miễn là không vi phạm nguyên tắc.
Thế là, Cảnh tìm đến chồng tôi, chỉ mong anh thay hiếu kính mẹ.
Chồng tôi vui vẻ đồng ý.
Yêu quái sống giữa nhân gian, vốn thường xuyên đổi phận.
Nay vừa giúp được Cảnh báo hiếu, vừa trả được ơn mạng, lại được “mượn danh” phận hợp pháp của con người.
Tại sao lại không làm?
16
“Hai người… là mẹ của Phiêu Phiêu sao? Dù trước đây lý do gì bỏ rơi con bé, tôi cũng xin hai người… lấy nó…”
chưa kịp để ông bà Mạnh hoàn hồn, lao vào, quỳ sụp trước mặt .
Tôi bước tới, vội vàng đỡ ấy đứng dậy.
“Năm xưa Phiêu Phiêu không bị bỏ rơi, là bị bảo mẫu lòng lang dạ sói bắt cóc rồi vứt đi.”
“Con… con bé sao rồi?”
Dù bao năm qua không nuôi dưỡng, m.á.u mủ tình thâm là điều chẳng chối từ. Tim bà Mạnh như bị ai bóp chặt.
“Tất cả là do tôi không chăm sóc tốt cho con bé… Bây giờ nó bị… bạch cầu cấp tính (ung thư máu)…”
Nghe đến đây, bà Mạnh loạng choạng suýt ngã, may ông Mạnh kịp đỡ.
Ba người vội vã rời khỏi bữa tiệc, thì đúng lúc va cảnh sát đang đi vào.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?!
Cảnh sát hết tốp này đến tốp khác kéo đến!
“Ai là Từ Đình?”
Mọi ánh mắt đồng loạt dồn phía cô .
Nếu không trước đó cô quá sốt sắng bênh vực , lẽ không ai để ý đến sự tồn tại của cô.
“Cô bị tình nghi thuê người gây thương tích chủ ý. Mời theo chúng tôi điều tra.”
Tôi ngớ người, quay sang nhìn chồng, cả hai cùng giật .
Chuyện này qua lâu như vậy rồi, tôi tưởng là người kia lừa tôi.
Không ngờ…
Từ Đình mặt tái nhợt, không tin được tên tay chân thuê lại dám tố cáo cô .
Cô như con rối bị giật dây, ngơ ngác đi theo cảnh sát rời đi.
Tôi tựa vào lòng chồng, lòng không khỏi xúc động.
Thiện ác báo.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa không thoát.
17
Cuộc sống dần trở lại yên bình.
Ca ghép tủy của Phiêu Phiêu rất thành công. nuôi dạy cô bé vô cùng tốt.
Dù lại mẹ , Phiêu Phiêu không quên công ơn dưỡng dục của ấy, đón sống cùng.
Mạnh – “thiên kim giả”, quá trình thẩm vấn để được giảm án, khai ra cả Từ Đình.
Cô khai rằng: sau phát hiện không con của Mạnh, cô tâm sự với người bạn Từ Đình.
Không ngờ Từ Đình lại xúi giục:
“Chỉ cần Phiêu Phiêu chếc đi, cậu mới được yên ổn.”
Thế là cô bị ma xui quỷ khiến, ra tay đẩy Phiêu Phiêu xuống sông.
Ban đầu Từ Đình kiên quyết chối tội, nghe được lời khai này thì ngây người như tượng đá.
Cô không ngờ rằng chính người bạn thiết lại đ.â.m sau lưng .
Chu không nàng dâu như Từ Đình làm ô uế danh tiếng. Tuy nhiên, Chu Mãn thật lòng tình cảm với cô ấy.
Anh chịu sức ép từ gia đình, và đổi lại là… Từ Đình tội và hành án phạt.
nỗi thất vọng, Chu Mãn quyết định ly hôn với Từ Đình.
Để chuộc lại lỗi lầm của cả Từ Đình và Mạnh , Chu Mãn thường xuyên đến bệnh viện thăm nom Phiêu Phiêu.
Lâu ngày sinh tình, hai người dần nảy sinh tình cảm.
phần Mạnh , vì đang mang thai nên đợi đến sinh con xong mới hành án tù.
Đứa bé là bé gái.
Tôi đích đưa bé đến trại trẻ mồ côi.
Chỉ hy vọng… nó sẽ không bước lại con đường cũ của mẹ .
18
căn hộ khách sạn cao cấp.
Tôi cuộn tròn lòng chồng, vừa nằm vừa chơi game.
con địa lang chín đuôi cứ liên tục chui vào lòng tôi dụi dụi.
Đây chính là con trai tôi và chồng, giống lai chủng.
Chồng tôi tiện tay túm lấy nó, ném xuống thảm bên giường.
“Làm phiền mẹ con chơi game, mai ba ném con núi đấy.”
“Aoooo…”
Con trai tôi vừa kêu lên thì bỗng bị luồng ánh sáng trắng bao lấy.
Hả?!
Hóa hình rồi sao?!
ánh sáng tản đi, trên sàn xuất hiện con Thôn Kim Thú bốn chân trần như nhộng.
“Mai ném con sang bà nội con.”
Chồng tôi nhìn con trai với ánh mắt ghét bỏ.
Tôi nhắc:
“ anh… bị vô sinh ?”
“Thì coi như nhặt được đi.”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, thấy rất lý.
Rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.
(Toàn văn hoàn)