Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến Bao Hàng xong mới và chạy đến nơi ký thì đã 9:30. Đại diện bên khách hàng không có ai, chỉ còn sếp của anh ta đang giận tím , như muốn xé xác .
Sếp cầm bản ném thẳng vào anh ta:
“Tôi đã bảo anh bao lần là phải chuẩn bị cho kỹ! Anh điếc hay ngu vậy? Không hiểu tiếng à?”
“Khách hàng này ghét nhất là trễ hẹn, mà anh đúng phạm phải điều cấm kỵ của họ!”
“ thì hay , tác hỏng bét cả , anh hài lòng chưa?”
“ không nổi thì nghỉ đi! Ngoài kia thiếu gì giỏi hơn anh!”
Bao Hàng bị sỉ nhục trước mọi , miệng há ra mà không nổi câu để phản bác.
Anh ta không hiểu nổi: Tại sao mọi thành ra này?
Rõ ràng anh nhớ là đã mang nhà.
Chắc chắn là do Quách Vận tìm không kỹ!
Chính cô ta đã khiến gây ra lỗi lớn hôm nay!
Bao Hàng nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm:
Nếu nhà mà tìm thấy , xem xử lý cô ta !
———–
Tối hôm đó có tiệc liên hoan phòng ban, tôi cùng nghiệp tiệc nướng, uống chút rượu, no uống đủ vui vẻ nhà.
Vừa mở , căn nhà yên ắng lạ thường. Bảo mẫu và gái đều đã ngủ. Bao Hàng ngồi một trên ghế sofa trong bóng tối, lần này không cắm vào điện thoại nữa, mà trừng mắt nhìn tôi như muốn tra khảo.
Tôi như không thấy, ung dung tháo túi xách và trang sức, chuẩn bị vào phòng tẩy trang rửa.
Bao Hàng mở miệng là mắng:
“Cô đi đâu mà này mới mò ? Cô tưởng còn độc thân à?”
Tôi có hơi men, chẳng rõ anh ta gì.
Tôi tiếp tục đi vào phòng .
Bao Hàng gọi to:
“Quách Vận! Tôi đang với cô đấy! Thái độ gì vậy?”
Thái độ gì à? Đây chẳng phải là cái kiểu mà anh luôn đối xử với tôi sao?
Tôi bước vào phòng , khóa .
Bao Hàng vẫn không từ bỏ, đứng ngoài đập rầm rầm:
“Quách Vận! Mở ra! Đừng có giả điếc nữa!”
“Cô có biết tôi đói đến mức chưa tối không?”
“Cô có tư cách gì đi ngon ngoài đường?”
“Cô vợ kiểu gì hả?!”
Bùm! Bùm! Bùm!…
Tôi chợt nhớ đến trước, từng cố gắng bình tĩnh hỏi anh ta:
“Tại sao anh không bao thấy tôi gọi?”
Anh ta trả lời nhỉ?
Anh ta :
“ đó anh đang khác, não anh là đơn nhân, mỗi lần chỉ một việc, không thể vừa suy vừa em .”
Còn việc anh đang gì, , thì anh cũng không kiểm soát .
Vậy đấy, cứ hễ tôi gọi thì anh ta đúng đang “ ngợi lung tung”.
Thì tôi cũng thích suy đời đang .
———–
Tôi xong, sấy tóc, đắp nạ, dưỡng da xong thì đã hơn một tiếng trôi qua.
Bao Hàng đã phòng.
Có vẻ đang chờ tôi quay vào để tiếp tục “đối đầu trực tiếp”.
Tôi ngáp một cái, mệt quá, nhẹ nhàng vào phòng xem đã ngủ chưa.
gái ngủ rất say, thừa hưởng sống mũi cao và đôi mắt to của Bao Hàng, đúng là một thiên thần nhỏ. Mới nãy bố nó la hét to mà nó vẫn không tỉnh.
Tôi lặng lẽ đóng phòng , phòng ngủ chính.
Tôi cho Bao Hàng xem một màn “ngả đầu ngủ thẳng cẳng”.
Bao Hàng tức điên, đẩy vai tôi:
“ đi, đừng ngủ, tôi có muốn hỏi cô.”
Tôi lầm bầm “ừ ừ” nhắm mắt ngủ tiếp.
Anh ta giơ chân đạp tôi một cái. Tôi bật , giận dữ vì bị phá giấc:
“Anh bị điên à? Không ngủ thì cũng để tôi ngủ chứ?”
Bao Hàng hé miệng định :
“Cô…”
“Cô cái gì mà cô? Có gì để mai không à?”
“Bực c.h.ế.t đi .”
Tôi vén chăn, đứng , qua phòng nhỏ ngủ luôn.
———-
hôm sau tỉnh , tinh thần tôi rất sảng khoái. “ chồng đã chết” của tôi thì hai mắt thâm quầng, trông tơi tả.
Tâm trạng tôi càng phơi phới hơn.
Tôi thong thả kiểm tra hoa ngoài ban công, uống một cốc nước ấm.
Bao Hàng đã rửa thay đồ xong, đi vào phòng :
“Bữa đâu?”
Tôi đang đánh răng trong phòng , tiếng máy đánh răng điện kêu vù vù.
Hình như tôi thấy Bao Hàng hỏi gì đó bữa ?
Chắc nhầm thôi.
Tôi tiếp tục đánh răng thật kỹ, không bỏ sót một kẽ .
Thời gian tôi đi rõ ràng là trễ hơn anh nửa tiếng, vậy mà bao lâu nay tôi luôn sớm, chuẩn bị bữa cho anh ta.
Trước anh tỉnh, tôi đã , chuẩn bị nguyên liệu, nhào bột, băm nhân, chiên xào hấp nấu – chỉ để anh có thể bữa nóng hổi sau rửa xong.
Còn bây ? Tôi không nữa.