Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Ta hoảng hốt đến đỏ mắt, giọng nói cũng run rẩy:
“Có nhầm lẫn gì không?”
Quản gia nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, để lại một câu “Lo mà chuẩn bị cho tốt” rồi bỏ đi.
Ta và Cùi Đào đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều bàng hoàng không biết làm sao.
Rõ ràng hôm nay tướng quân vừa từ chối hôn sự do thánh thượng ban, sao ngay lập tức lại muốn triệu ta thị tẩm?
Dù nghĩ thế nào, chuyện này cũng quá kỳ lạ.
Tam phu nhân nghe tin, cố tình chạy đến tận nơi răn dạy ta:
“Tướng quân chẳng qua chỉ muốn nếm thử món mới, đừng tưởng rằng gà rừng đậu lên cành cao thì có thể hóa thành phượng hoàng.”
Nàng ta vênh váo nói một tràng dài, thấy ta cúi đầu không đáp lời, tức đến phát điên, lại giở trò cũ, sai nha hoàn đổ hết nồi giò heo hầm của ta.
Nhưng có lẽ vì mùi thơm quá hấp dẫn, nha hoàn kia vừa bưng nồi đi ngang qua, Tam phu nhân bỗng đổi ý:
“Thôi khỏi, mang đến phòng ta đi.”
Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, ta xông tới giật lại chiếc nồi.
Tay run lẩy bẩy, ta đóng chặt cửa viện, trong lòng chỉ nghĩ—nếu chuyện thị tẩm không thể tránh được, vậy ít nhất ta cũng phải ăn một bữa thật no.
Thế nhưng cả ngày thấp thỏm, ngay cả giò heo đưa lên miệng cũng chẳng còn mùi vị gì nữa.
Nửa đêm, ta lăn qua lộn lại không sao ngủ được, bèn bật đèn dậy, định đun một ấm nước nóng pha trà uống.
Vừa mở cửa, một bóng đen nhanh nhẹn phi thân qua tường, đáp xuống sân viện.
Ta ngỡ mình còn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng—Lý Tuân lại biết võ công!
Hắn có vẻ gầy đi một chút, thân áo xanh càng làm nổi bật đường nét yêu mị trên gương mặt.
Nhưng vừa mở miệng, câu đầu tiên lại là:
“Ngươi béo lên rồi.”
Ta không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cũng chẳng giận, chỉ dùng đôi mắt trong veo ấy lặng lẽ nhìn ta.
Bị ánh mắt ấy dán chặt, ta bỗng thấy có chút hoảng hốt, nhớ lại chuyện thị tẩm, không nhịn được mà tìm hắn xin kế sách.
Hắn nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi:
“Những gì ta dạy ngươi trước đó, còn nhớ chứ?”
Ta không dám nói mình đã quên sạch gần hết, đành đờ đẫn gật đầu.
Có lẽ nhìn ra ta đang chột dạ, hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng đến kinh người, giọng nói như dụ dỗ:
“A Chức, ta có thể giúp ngươi.”
Ta ngờ vực:
“Giúp thế nào?”
Hắn khẽ cười, giọng nói vô thức trầm thấp hơn vài phần, rồi chỉ tay vào chính mình:
“Coi ta như tướng quân, đem những gì đã học, thực hành trên người ta một lượt.”
Ta bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lắc đầu.
Lý Tuân nhàn nhã xoay chén trà trong tay, thần sắc thản nhiên:
“Là ai nói xem ta như tỷ muội? Tỷ muội với nhau, cớ gì phải câu nệ?”
Lời hắn cũng không phải không có lý, dù sao hắn cũng thích nam nhân, chứ chẳng phải nữ nhân.
Ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, như thể sẵn sàng bước vào chỗ chết:
“Được, vậy thì làm phiền ngươi rồi.”
8.
Vừa mở mắt ra, Lý Tuân đã đứng ngay trước mặt ta.
Khoảng cách gần đến mức, ta mới nhận ra hắn cao hơn ta rất nhiều, đỉnh đầu ta chỉ vừa chạm đến cằm hắn.
Tuy vóc người trông có vẻ gầy, nhưng bờ vai rộng, eo thon, dưới lớp áo xanh thấp thoáng lộ ra những đường cơ bắp rắn chắc.
Dưới ánh nến chập chờn, đôi mắt hắn ánh lên ý cười nhàn nhạt:
“Bước đầu tiên, phải làm thế nào?”
Ta bị nhan sắc trước mắt làm choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Mất một lúc mới nhớ ra, nhưng khi mở miệng, giọng lại vô thức run rẩy:
“Trước tiên… uống rượu.”
Ta nhớ rõ trong phần ban thưởng của tướng quân có một vò đào hoa tửu ủ lâu năm.
Để lấy dũng khí, ta rót cho mình ba chén lớn.
Rượu đậm nồng cay xè, vừa trôi xuống cổ họng, ta đã bị sặc đến chảy nước mắt.
Rót đầy một chén khác, ta đưa đến trước mặt Lý Tuân, cố bắt chước dáng vẻ tiểu quan dâng rượu hôm đó:
“Thiếp… thiếp hầu hạ tướng quân uống rượu.”
Lý Tuân khẽ nghiêng người, cúi sát xuống, đón lấy chén rượu.
Môi hắn chạm nhẹ vào vành chén, nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên môi ta, mang theo sự nóng bỏng và tùy tiện.
Tim ta như ngừng một nhịp, đầu ngón tay cũng run theo.
Ta giật mình, lỡ tay nghiêng bình rượu, rượu đào theo cổ áo hơi mở của hắn mà chảy xuống, thấm ướt bờ ngực rắn chắc.
Hắn ngửa cổ uống cạn, đôi môi mỏng điểm chút sắc đỏ, đôi mắt đào hoa khẽ nâng lên, diễm lệ còn hơn cả yêu tinh.
Rượu này ủ đã lâu, quá mức nồng đậm, ta chỉ mới uống ba chén, mà đã thấy miệng lưỡi khô nóng, bàn chân như giẫm trên mây, cả người nhẹ bẫng.
Lý Tuân lặng lẽ nhìn ta, trong mắt như phủ một tầng sương mỏng, ánh sáng lay động như gợn nước. Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn:
“Bước tiếp theo, phải làm gì?”
Hơi rượu bốc lên, chút tỉnh táo cuối cùng cũng bắt đầu tan biến.
Ta cố gắng nắm lấy những ký ức mơ hồ trong đầu, nhưng càng nghĩ càng rối, không khỏi sốt ruột:
“Ta nhớ là… hôn một cái? Hay là… cởi áo? Hay là…”
Lý Tuân đơn giản mà gọn gàng nhắc nhở:
“Hôn một cái.”
Nghe được đáp án chính xác, ta lập tức hiểu ra, liền nghiêng người tới, “chụt” một cái, hôn lên má hắn.
Mùi hương thanh sạch của hắn vương vấn nơi chóp mũi ta, hơi thở ấm nóng phả nhẹ trên làn da cổ.
Hắn vòng tay ôm lấy eo ta, một tay khác chậm rãi lướt đến vành tai, nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói trầm thấp, càng thêm mê hoặc:
“Sau đó thì sao?”
Trong đầu ta rối tung như một nồi cháo loãng, thực sự không nhớ nổi bước tiếp theo, liền dứt khoát buông xuôi:
“Không nhớ nữa…”
Ngay khoảnh khắc ấy, vòng eo bị siết chặt, đôi môi nóng bỏng của hắn áp xuống, mang theo một sự cuồng nhiệt mất kiểm soát.
Hơi thở dây dưa, môi lưỡi giao triền, giữa cơn mơ hồ ta vẫn nghe được giọng nói trầm thấp của hắn:
“Sau đó thì sao?”
Ta bị hôn đến mức thở không nổi, cơn choáng váng ngày càng dữ dội, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong tai.
Mọi thứ càng rối hơn, ta rốt cuộc không chịu nổi nữa, tủi thân bật khóc:
“Ta đã nói rồi… nói rồi mà… đầu óc ta ngu ngốc… học không nổi nhiều thứ như vậy…”
Bờ môi có lẽ đã sưng lên, ta khẽ rên một tiếng, hắn cuối cùng cũng chịu buông tha.
Hai tay hắn nâng eo ta, nhẹ nhàng nhấc lên, đặt ta ngồi xuống mép bàn.
Ta bị ép phải ngước lên nhìn hắn.
Lý Tuân nhắm mắt, dường như đang cố bình ổn hơi thở dồn dập.
Một lát sau, hắn nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Ngốc nghếch… A Chức, muốn quyến rũ nam nhân, ngươi căn bản không cần phải học bất kỳ kỹ xảo nào.”
Ta chớp mắt, đầy thắc mắc:
“Là gì mà lợi hại đến vậy?”
Lý Tuân khẽ nhếch môi, đáy mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, tựa như trăm hoa rực rỡ cùng bung nở trong ngày xuân:
“Là sự ngây thơ chân thành của ngươi lúc này.”
9.
Khi tỉnh dậy, trời đã xế chiều.
Cùi Đào lo lắng đến mức đi tới đi lui, vừa thấy ta mở mắt liền vội vàng hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.
Vừa làm, nàng vừa lẩm bẩm không ngừng, lúc thì chê màu y phục không đủ tươi tắn, lúc lại bảo trâm cài không đủ kiểu cách mới mẻ.
Ta để mặc nàng tùy ý trang điểm, trong đầu chỉ toàn là những mảnh ký ức vụn vặt, nhưng mãi vẫn không thể ghép chúng lại hoàn chỉnh.
Chỉ nhớ mang máng rằng Lý Tuân đã đến, ta đã uống rượu, rồi sau đó…
Trên môi dường như vẫn còn lưu lại cảm giác nóng ấm, ta vội vỗ nhẹ hai má, cố xua đi cơn bối rối khó hiểu.
Cùi Đào hoảng hốt giữ lấy tay ta, sợ ta làm lem lớp trang điểm.
Nàng nghiêng đầu ngắm nghía, rồi thỏa mãn cười rạng rỡ:
“Tiểu thư xinh đẹp thế này, tướng quân nhìn thấy nhất định sẽ không rời mắt.”
Ta chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Ba năm trước, lần đầu tiên phụ thân gặp lại ta, ánh mắt ông ấy tràn đầy kinh ngạc và vui mừng cuồng nhiệt.
Ánh mắt đó, ta không thể nào quen thuộc hơn—chỉ bởi ta có một gương mặt câu hồn đoạt phách.
Ông nói rằng, nếu ta gả cho tướng quân, lại được hắn sủng ái, sinh hạ một nam hài hay một nữ nhi, thì cả đời này chẳng còn gì phải lo lắng nữa.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là không được quên giúp đỡ huynh đệ bên nhà mẹ đẻ, để nhà họ Lê có thể đứng vững ở kinh thành.
Ban đầu ta cự tuyệt:
“Ta không muốn làm thiếp.”
A nương vốn xuất thân ca kỹ, sau khi gả cho phụ thân làm thiếp, ngoại trừ hai năm đầu còn được sủng ái, những ngày tháng sau này đều chẳng có nổi một chút an yên.
Mười sáu năm sống nơi thôn dã, phụ thân chưa từng hỏi han đến mẹ con ta.
Mỗi lần nhìn thấy A nương rơi lệ, ta đều thầm hạ quyết tâm—nhất định không được đi vào vết xe đổ của bà.
Nhưng phụ thân lại mang A nương ra ép buộc ta:
“Mẫu thân ngươi vì ngươi mà vất vả cả đời, nay thân thể bà ấy đã không còn khỏe, cũng nên đón vào kinh thành hưởng phúc rồi.”
Trong mắt ông ta, một nữ nhân sở hữu dung nhan khuynh thành mà lại không dùng nó để giành lấy quyền thế, chính là điều ngu xuẩn nhất trên đời.
Ta may mắn kéo dài được ba năm, nhưng điều phải đến… rốt cuộc vẫn đến.