Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cô ơi, con ba mẹ đến thăm bệnh,” giọng nói ngọt ngào của một đứa trẻ vang lên trong phòng bệnh.
Tôi cúi đầu cậu con 5 tuổi của mình, bé Phối Châu, đang nắm tay một người phụ nữ.
Người đàn đứng bên cạnh mặc vest lịch , trên nở nụ cười gian xảo.
Đối cách xưng hô của con , ta không có ý định sửa lại, mà chỉ tôi ánh có dò xét.
Người phụ nữ được Phối Châu dắt theo mặc một chiếc váy dài màu trắng, khí chất tao nhã, dịu dàng.
Lúc , cô ta có vẻ ngại ngùng khi bị tôi chằm chằm, liền đưa tay vén tóc ra sau tai.
Phối Châu tôi chăm chú vào người phụ nữ tên Ôn Ân, liền đứng chắn cô ta như một người bảo vệ.
Nếu thật tôi đã mất nhớ, chắc tôi sẽ tin rằng đây là một gia đình ba người đầy hạnh phúc.
Phối Châu kéo tay người đàn , giọng nói: “Ba ơi, nếu mẹ mất nhớ rồi, vậy hai người có thể ly hôn không?”
Mặc dù Phối Châu nói , nhưng âm lượng đủ để tôi nghe rõ ràng. Tôi biết chiêu trò của thằng bé.
Nó đang trừng phạt tôi vì hôm qua tôi đã mắng nó vài câu, khiến nó mất người giúp việc.
Nó tức giận. Đây là trò đùa quen thuộc của Phối Châu.
Nó thích lấy việc trừng phạt tôi làm niềm vui. Nhưng tôi đã không muốn tiếp tục cùng nó chơi trò đùa .
Nếu đã nói là mất nhớ, thì tôi sẽ giả đến cùng. Giả như không có đứa con , không có người .
“Tôi xin hỏi, các người là ai?”
Phối Châu hơi bất ngờ, trong lộ ra hoảng hốt: “Mẹ thật không nhớ con sao? Mẹ không thể không nhớ con được! Con là đứa trẻ mà mẹ yêu thương nhất mà!”
Người đàn cau mày.
Đôi lạnh lùng ánh lên vẻ băng giá, giọng nói toát ra khó chịu.
“ Niệm Phù, đừng có giả . Bác sĩ đã nói chỉ là chấn động nhẹ thôi, không nghiêm trọng. Đừng tưởng giả mất nhớ là có thể trốn tránh chuyện ly hôn được!”
“Đúng đó, đừng có mà giả ! Mẹ yêu bọn con đến thế, sao có thể quên được bọn con?”
Phối Châu cau mày, vẻ lạnh lùng chẳng khác người đàn bên cạnh. tôi chỉ đau đầu.
Tôi chưa kịp mở miệng, thì cô ở cửa đã gõ nhẹ nói: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời những người không liên quan ra ngoài .”
Phối Châu người đàn kia không nói thêm lời nào, liền dẫn Ôn Ân rời .
Cô bước vào, tôi nói: “ chị vừa đến đây, giờ đang mua cháo cho chị.”
“ tôi?” Tôi có bối rối. “ tôi không phải vừa bị cô đuổi ra ngoài rồi sao?”
Cô chớp chớp : “Đúng rồi mà. Thật ra, bốn năm em làm ở khoa sản, đã gặp hai người vài lần. Hai người đẹp đôi quá, nên thật khó để quên được.”
Bốn năm , đúng là tôi có khám thai ở bệnh viện , nhưng Phối Dục chưa từng cùng tôi lần nào.
Cô tiếp tục: “Hơn , chị là một trong số ít những người không hề đụng tới điện thoại trong suốt quá trình chờ chị kiểm tra.
ấy chỉ đứng bên ngoài lo lắng chờ chị. Vừa cao vừa đẹp , lại chu đáo, chung tình, khiến mấy chị em bọn em lại tin vào tình yêu thêm lần .
À, mà hồi nãy đẹp lớn nhóc là của chị vậy? Dù trông rất đẹp , nhưng thì đen thui, cứ như đang đòi nợ vậy.”
Tôi không nhịn được mà bật cười. 14 lần khám thai, Phối Dục chưa từng đến một lần. Người cùng tôi lúc đó là Thế , em tôi hơn tôi 5 tuổi. Khi đó, nó mới chỉ 18 tuổi thôi.
Tôi không giải thích mối quan hệ giữa mình Phối Dục Phối Châu, dù thì chẳng bao lâu chúng tôi cũng chẳng liên quan đến nhau.
Chẳng mấy chốc, Thế xách hộp cơm vào, thở hổn hển. Tôi đã đói từ lâu, cả ngày hôm nay chưa ăn , bụng đã bắt đầu đau âm ỉ.
Thế nhanh chóng mở hộp cháo, đặt lên bàn .
bày gọn gàng thìa, khăn giấy, cốc nước: “Đây là nước ấm.
Đây là cháo thịt nạc trứng bắc thảo mà chị thích nhất. Chị ăn , để em bóc trứng cho chị.”
Tôi thản nhiên nhận chăm sóc của em ấy.
Từ khi tôi 15 tuổi, lần đầu gặp Thế được nội mang về, cậu ấy đã tự động trở thành người hầu trung thành nhất của tôi.
Ăn được vài muỗng cháo, tôi mới cảm cơn đau dạ dày dịu phần nào. Ngẩng đầu lên, tôi Thế đã ươn ướt.
“Chị không biết em sợ thế nào khi nghe tin chị bị tai nạn đâu. Em sợ đến chết mất.” Giọng nói của em run rẩy, có nghẹn ngào.
Mũi tôi cũng cay cay. Đối tai nạn, ai mà không sợ hãi?
Tôi chỉ là may mắn không bị thương quá nghiêm trọng.
Tôi sợ Phối Dục Phối Châu lo lắng nên mới nghĩ ra trò đùa giả mất nhớ để trêu họ một .