Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
“CÂM MIỆNG—”
Trương Thuận ôm đầu thở dốc như sắp ngã quỵ:
“Không ai thể biết chuyện lúc đó… trừ khi—”
Hắn vẫn phản ứng nhanh lập tức tìm thấy mối liên hệ giữa hai câu chuyện
“Người nhận nuôi mẹ cô là một tên ăn mày mù đạo sĩ Mão Sơn… Hắn chết Hắn chính là… Doãn đạo sĩ năm xưa”
“Hắn sống sót ”
Tôi vỗ tay tán thưởng phản ứng của :
“Doãn đạo sĩ đâm mù mắt rơi xuống biển cũng cứu lên bờ”
“ đã thành mù quãng thời gian gian khổ nhất sống nhờ ăn xin
Dù vẫn ngừng tìm kiếm Trương Thuận Tất cả linh hồn con tàu năm đó đều kẹt giữa ranh giới âm – dương
Cậu kiếm từng tiền bao giờ nghĩ đến chuyện đốt cho họ một nén nhang
Nỗi oán hận tích tụ theo năm tháng oán khí bốc tận trời”
“Muốn đến gần dễ
Cậu sợ hồn ma đòi mạng nên bao năm nay luôn sống trong tòa biệt thự đại sư lập trận bảo vệ”
“Muốn … nghĩ cách chứ”
Trương Thuận ngày thường vô cùng cẩn trọng
Chỉ khi đang hưởng thụ đàn bà mới cho ai đến gần
Tác dụng của thuốc tê gần như hết hẳn xoa mười ngón tay dùng cả tay lẫn chân bò đến cạnh nhẹ nhàng cởi lớp áo ngủ của
Nửa thân Trương Thuận đã hoại tử nghiêm trọng cơ bắp thối rữa từng sợi da thịt lủng lẳng khung xương trông khác gì một tổ ong khoét nát
Hắn kêu gọi vệ sĩ nhưng cổ họng như bóp nghẹt thể phát tiếng
“Xem … oán khí cũng vô dụng như nghĩ Cậu phản phệ nặng thật đấy”
Mãi đến lúc Trương Thuận mới kinh hãi nhận — phụ nữ mặt
Dưới ánh đèn— bóng
Mấy chục năm lời nhắc của Doãn đạo sĩ như còn văng vẳng bên tai:
“Hãy nhớ kỹ Hải nữ khi trưởng thành là loài cực kỳ xảo quyệt biết ngụy trang thành con ”
“Mà hải nữ… thì bóng”
15
Đầu óc Trương Thuận như nổ tung
Cả run rẩy nặn một nụ còn khó coi hơn cả :
“Cô báo thù cho Doãn đạo sĩ Chuyện đã qua nhiều năm cần thiết Bình tĩnh thể cho cô một cuộc sống mà cô từng dám tưởng tượng
Cô tất cả cổ vật báu vật ở đây… cô đều thể lấy hết”
Tôi mảy may dao động
Tôi cắn ngón tay nhỏ một giọt máu xuống giữa trán
Đồng tử Trương Thuận co rút kịch liệt ngay lập tức rơi ảo cảnh—
Lại trở về hành lang hẹp tối hôm đó nơi răng nanh của hải nữ cắm sâu cơ thể vô số cánh tay từ bóng tối vươn siết chặt lấy da thịt
Từ lớp thịt rữa rỉ máu tươi Trương Thuận gào thảm thiết:
“Tha cho Tôi cho cô tất cả tài sản tất cả”
Tôi khúc khích:
“Gấp gì chứ”
“Trên tàu bốn mươi lăm linh hồn
Cậu sẽ lần lượt trải qua từng nỗi đau họ từng chịu đựng khi chết
Hơn nữa câu chuyện thứ ba của … còn kể xong gấp gì”
“Câu chuyện thứ ba — cũng là câu chuyện của ”
Người mỡ
16
— Câu chuyện 3: Người mỡ —
Tôi tên là Hạ Lâm
Là một đứa con lai
Lai giữa và… hải nữ
Trước năm mười sáu tuổi vô cùng xí
Còn mẹ là một đại mỹ nhân rực rỡ
Bởi vì—gien của hải nữ vốn như thế
Khi trưởng thành cá thể lai như sẽ mang đặc điểm “thoái hóa” trở về hình thái nguyên thủy
Từ nhỏ mẹ đã dạy sống cẩn trọng
“Tôi từng Doãn đạo sĩ bụng nhận nuôi sống ẩn dật trong một ngôi làng nhỏ biệt lập Bình thường hễ nhà ai gặp chuyện ông đều giúp đỡ
Đến sát ngày lột xác ông dặn rời khỏi làng mãi mãi về
nỡ Tôi đã yêu thanh mai trúc mã
Anh chê tin đáng tin
Vì thế đã kể cho bí mật về hải nữ”
“Đêm hôm đó dân làng cầm cuốc xẻng vây quanh căn nhà gỗ của chúng phóng hỏa đốt nhà
Doãn đạo sĩ bảo chạy còn ông tự chặn cửa giữ chân đám
Còn cầm đuốc hét to nhất ngoài —chính là yêu
Chính đã phản bội ”
Cuối cùng Doãn đạo sĩ thiêu sống
Phải —con còn tàn ác với chính đồng loại của vì cái gọi là ngoại hình xí huống hồ gì là dị chủng
Tôi luôn nép trong những góc tối vì tự ti
Mà vì… cái bóng của quá nhạt khác với thường
Tôi sống tách biệt một chịu đựng sự xa lánh của bạn bè
Cho đến khi… Phương Nhã xuất hiện
“Khi thân thương tích cô sẽ mang thuốc từ phòng y tế về cho
Những lúc các nữ sinh khác chế giễu xí cô sẽ cố đổi chủ đề
Khi chia nhóm học tập cô chủ động chọn làm chung với ”
Tôi tin
Tôi nghĩ cô giả tạo
Tốt với để khác khen ngợi cô “ tâm”
“Khi thầy giáo giao suất thi cho cô lên sân khấu sẽ làm hình ảnh trường cô bảo năm nay thí sinh mạnh cô chắc giành giải
Rồi vòng vo một hồi suất thi về tay ”
Tôi bức bối chặn cô ở hành lang hỏi ngược :
“Cậu đang thương hại ”
So với chê càng ghét thương hại
Tôi chằm chằm gương mặt cô cố tìm thứ gì đó quen thuộc—như ghê tởm khinh bỉ thương hại…
Chẳng gì cả
“Hạ Lâm thương hại
Cậu mạnh mẽ như thế thương hại gì chứ Cậu gì để thương hại”
Cô chớp mắt
Rồi thở dài:
“Tôi vượt qua
Cậu luôn là mục tiêu của mà”
17
Cô là đầu tiên—
Người đầu tiên coi là đối thủ thực sự
“Cậu mạnh
Tôi giúp vì thương hại mà vì phí thời gian những xứng đáng
Tôi thắng một cách dễ dãi cũng thi đấu
đánh bại một cách đường hoàng”
Vẻ bề ngoài chỉ là phù du
Chân lý thì mãi mãi tồn tại
Những coi là đối thủ ngược tôn trọng
Chúng cùng chí hướng cùng mục tiêu
Tôi đã bạn đầu tiên trong đời
Chúng học cùng mỗi sáng cùng chạy bộ
Không gì là thể chia sẻ
Tôi quên mất lời cảnh báo của mẹ
Rồi đột nhiên một ngày nọ…
Phương Nhã biến mất
18
Mọi đồn rằng cô đã bỏ trốn cùng bạn trai
“ bọn họ hiểu gì về cô cả
Phương Nhã từng đặt tình yêu làm mục tiêu
Cậu biết cô nỗ lực đến mức nào
Luôn là cuối cùng rời khỏi phòng tự học giường dán đầy những tờ ghi chú sai đề
Cô sẽ vô cớ biến mất như ”
Tôi mơ hồ cảm thấy bất an
Đêm thứ bảy khi cô mất tích lòng rối bời yên
Khi dậy về phía nhà vệ sinh công cộng cuối hành lang bất ngờ thấy bóng dáng quen thuộc phản chiếu trong gương
Là Phương Nhã
Tôi mừng rỡ như phát cuồng
cô cứng đờ như một khúc gỗ cơ thể lạnh băng
Gương mặt đầy máu thịt méo mó dữ tợn
Đôi mắt trợn trừng tròng trắng đã biến thành sắc đỏ kinh hoàng
“Hạ Lâm cứu tớ…”
Cô cố đưa tay về phía :
“Dẫn tớ khỏi đây…”
Là hải nữ—
Chỉ hải nữ mới thấy những thứ mà con thấy
Tôi nhận chuyện lớn đã xảy
Tôi báo cảnh sát
Vài ngày tìm thấy thi thể Phương Nhã trong tòa nhà bỏ hoang
Tình trạng tử vong giống hệt với cảnh từng thấy đêm đó
Cơ thể hút cạn máu và mỡ da thịt khô quắt như xác xác ướp
Pháp y kết luận— khi chết cô xâm hại
Trong lớp bắt đầu rộ lên bàn tán thiếu lời chế giễu:
“Con gái mà đêm hôm còn lang thang ngoài đường chắc là cặp kè trai thôi”
“Tôi thấy nó về ký túc xá muộn hóa cũng vấn đề thật”
Tôi lạnh:
“Một vụ giết rõ rành rành như cuối cùng kết luận là tự sát vì tình
Chẳng qua… là do ba Phương Nhã phá sản nợ ngập đầu
Ông bán cô với giá cao—bán cho ông đấy Trương Thuận”
“Ông vô số oan hồn đòi mạng mà vẫn sống ung dung đến hôm nay quả là đã bỏ nhiều công sức”
“Theo sách Bảo Phác Tử uống ‘ mỡ’ thể kéo dài tuổi thọ thậm chí cải tử sinh
quá trình luyện chế vô cùng khắt khe— là trinh nữ giờ sinh hợp và trong bảy ngày luyện mỡ khiến nạn nhân rơi cảnh sống chết xong để dục vọng sống đạt tới cực hạn
Khi đó tinh chất chắt mới là tinh hoa
Bôi lên mới thể kéo dài tuổi thọ phục hồi da thịt”
Tôi giẫm chân lên đầu Trương Thuận ép thẳng mặt
“Vậy mà ông nhận khuôn mặt
Thật… đáng tiếc”
19
Sau cái chết của Phương Nhã gương mặt xí của bắt đầu lột xác
Nhanh hơn dự kiến
Thật phiền phức
Tôi vốn định đợi đến kỳ thi đại học đến một thành phố mới mới bắt đầu cuộc sống mới với diện mạo mới
Mẹ từng :
Nhan sắc của hải nữ khi trưởng thành sẽ ảnh hưởng bởi mà cô thích cô … nhớ thương
Từ bụng Trương Thuận vang lên những tiếng gào rú ghê rợn là tiếng đàn ông đủ mọi tông giọng cao thấp chồng chéo tràn ngập oán hận:
“Tại phản bội bọn tao”
Máu phun trào từ bảy khiếu của Trương Thuận
Hắn điên cuồng gào thét cào cấu lớp da thịt đã thối rữa đến mức còn hình dạng tiếng thét ngày càng thê lương
Tôi mà lòng nhẹ nhõm khoan khoái:
“Lòng tham là bản năng Không thể trách”
“…
Mỗi lựa chọn đều cái giá của nó
Và giờ… là lúc ông trả giá”
20
Một đêm trôi qua
Tám giờ sáng
Vệ sĩ canh cửa phòng ngủ Trương Thuận uể oải vươn vai đẩy cửa bước thì một mùi máu tanh ập thẳng mặt
Anh vẫn thản nhiên như thường còn cợt một câu:
“Chủ nhân vẫn chơi ác thật”
khi thấy rõ tình cảnh bên trong—
Cả nhịp thở như nghẹn
Trương Thuận đó thân đỏ rực máu thịt xé nát bắn tung khắp căn phòng
Từ cổ trở xuống trống rỗng
Điều khó tin nhất—
Chính là vẻ mặt
Hắn mở to mắt mà khuôn mặt chút đau đớn nào
Ngược khóe miệng còn nhếch lên—
Giống như… đạt một thứ hạnh phúc giải thoát tận cùng của khoái lạc
“Gọi cảnh sát Mau báo cảnh sát—”
“Cô gái tối qua Cô ”
“Phong tỏa bộ lối trích xuất tất cả camera Phải tìm cho cô ”
Trong cơn hỗn loạn chẳng ai để ý…
Một bóng lặng lẽ bước từ phía cánh cửa khép hờ
Tôi mặc blouse trắng đeo khẩu trang y tế hòa đoàn chạy về phía xe cứu thương
Ngoài trời nắng rực rỡ
Chỉ là—
Nếu ai tinh mắt một chút sẽ nhận …
Có một …
Không bóng
— Hết —