Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Tôi véo mạnh một bắp tay mình.

Khoé mắt nóng lên, nước mắt lập tức trào ra.

“Sao lại khóc này?”

“Xảy ra chuyện gì vậy con? bắt nạt à? Nhìn dáng vẻ tủi thân này xem, mau nói cho biết đi!”

nhao nhao lên , kéo tôi lại ngồi dưới gốc đa.

Tôi làm bộ ra vẻ khó nói, khiến bà thêm tò mò, từng người một nóng ruột như muốn nói thay tôi .

Tôi hít một hơi thật sâu, lập tức ngồi thẳng dậy, mắt sáng như đèn pha, dán chặt tôi, kiểu “con nói đi, nghe đây”.

“Tôi chỉ kể cho làng nghe thôi đấy nhé, nghe xong đừng nói ra ngoài, mất mặt em tôi lắm.

Tôi cũng bất đắc dĩ, uất ức quá không chịu nổi nữa nên mới người giãi bày.”

“Chuyện mất danh dự à?” – bà ngồi trước mặt tôi lập tức đổi giọng.

Tôi nhìn ngọn lửa hóng hớt cháy hừng hực mắt bà ta, suýt thì bật cười.

Bà này là miệng lớn nhất làng tôi.

Sáng nay bà biết chuyện gì, thì chiều cả làng đã rõ.

Kiếp trước, tên đứa bé nhập hộ khẩu tôi, tôi bế con về làng liền nhiêu họ hàng xa gần mỉa mai bóng gió.

Có người sau lưng thì chửi tôi lăng loàn, mắng tôi ngu như heo, bảo không có bản lĩnh nổi đàn ông mà còn đi đẻ.

Lại còn nói chuyện “không cha con” chỉ là nói cho có, thật ra tôi chẳng qua là hàng đã qua tay, đồ cũ không ai thèm.

Người ngoài mắng thì thôi, đằng này Hàn Tiểu Lệ cũng nghe theo, không những không cản còn hùa theo tôi ra làm trò cười.

Nó còn nói:

“Chị em ấy à, khổ vì không có học hành. Trẻ vậy đã phải ra đời bươn chải, chẳng có nổi giới quan đúng đắn, dễ đàn ông dụ là phải.

Nhà em cũng hết cách rồi, chị ấy tuổi này điều kiện vậy, không bế con cũng chẳng kiếm nổi người tử tế. Giờ con cũng đẻ rồi, chẳng lẽ nhét lại vô bụng? Thì đành nuôi hộ vậy.”

Nói dối không chớp mắt thì tôi thua nó .

Nhìn cặp mắt lấp lánh kia, lòng tôi chỉ thấy lạnh buốt.

Hàn Tiểu Lệ còn mơ như kiếp trước? tiếng thơm, lợi?

Không có chuyện đâu!

Tôi thở dài thật mạnh.

Rồi nói:

“Em tôi, Hàn Tiểu Lệ, có thai rồi.”

bà trố mắt như muốn rớt tròng.

Tôi nói tiếp một câu:

“Nó đòi đẻ rồi giao cho tôi nuôi, tôi không chịu, mẹ tôi liền lăn lộn đòi chết rồi quay sang đánh tôi.”

nghe họ sững sờ, bật cả tiếng “hả trời đất ơi!”

Tôi mở tờ phiếu khám thai của Hàn Tiểu Lệ ra.

“Ối giời ơi, đúng thật rồi đây này!”

Tôi đưa mặt ra, chỉ dấu tay đỏ ửng còn chưa tan:

“Nhìn đi, đây là vết mẹ tôi đánh tôi đấy!”

“Trời đất ơi, đầu óc mẹ mày với em mày úng nước rồi hả?

Con bé không phải học đại học sao? Hoá ra không học hành gì mà đi học làm… người lớn.

Gọi nó là viên, hoá ra là học đại học kiểu đấy hả? Não nhũn ra rồi chắc?”

Tôi lau nước mắt than:

“Chứ còn gì nữa… Đại học là thời gian tốt học hành, tôi đã nhường cơ hội học cho nó, nào ngờ nó không biết quý trọng. Giờ thì nhất quyết đòi , cứ như nhập đồng, ai nói cũng không nghe nổi…”

bà nghe mà miệng cứ tặc lưỡi tặc lưỡi mãi.

Tám chuyện với một hồi rồi, tôi lặng lẽ rút lui. Nhưng vậy sao đủ?

Cả làng biết thì sao chứ? Tôi còn phải đánh lên tận nhà bạn trai nó – Trần Vân Lôi, còn phải đập đến trường của tụi nó!

Tôi sẽ xé toang mặt mũi hợm hĩnh kia, cho hai đứa biết nào là mất hết thể diện!

5

Tôi mua vé đi ngay đêm.

Chỉ còn vé ghế cứng 12 tiếng cũng cắn răng chịu !

ra khỏi nhà, Hàn Tiểu Lệ với mẹ tôi còn ngủ say như chết.

Tôi lên tàu, một mạch đến thẳng nhà Trần Vân Lôi.

Kiếp trước, Trần Vân Lôi cưới một cô quê, mãi không có con.

Nhà họ Trần thì đổ lỗi cho nhà không biết đẻ, đến khi đi khám mới lòi ra là do chính Trần Vân Lôi có vấn đề.

Gã này ham chơi, rượu bia thuốc lá không rời, thức ngày cày đêm, già đi thì thân thể cũng rệu rã.

Muốn có con theo cách tự nhiên? Đừng mơ!

Trước thì tra tấn tinh thần vợ đủ kiểu, đến biết lỗi là mình thì người ta đã hoàn toàn chết lòng. Nghe nói phải làm thụ tinh ống nghiệm mới có con, cô vợ lập tức ly , xách đồ cuốn gói đi .

ly , cô ấy cũng chẳng nể nang gì, đem chuyện Trần Vân Lôi không thể con ra phơi bày khắp nơi.

Tuổi thì cao, mà lại còn vô , Trần Vân Lôi muốn vợ con lần nữa cũng khó như lên trời.

Chính ấy, gã nhớ đến Hàn Tiểu Lệ, nhớ đến đứa con mà tôi từng nuôi nấng như con ruột.

Gã mò đến Hàn Tiểu Lệ lòng. Hàn Tiểu Lệ cũng chưa ai ưng ý, là tình cũ không rủ cũng tới, quay về bên nhau.

Cả nhà bọn họ thì đoàn tụ vui vẻ.

Còn tôi? Nửa đời gian khổ, kết cục thì thê thảm không kể xiết.

Kiếp trước tôi từng dẫn thằng cháu đến nhà họ Trần, nên nhớ địa chỉ.

Lần này tôi lần theo trí nhớ mà tới.

Có người tôi Trần Vân Lôi làm gì, tôi liền cười tươi rói, chìa ngay tờ giấy khám thai của Hàn Tiểu Lệ:

“À, tôi đến chuyện cưới !”

Chưa kịp đến nhà họ Trần, thì Trần Vân Lôi và mẹ gã đã tới tôi trước.

Thấy mẹ Trần Vân Lôi, tôi tươi như hoa bước tới:

“Chào bác sui!”

Bà ta nhíu mày, mặt đầy chán ghét:

“Sui gì mà sui, đừng gọi bậy. Nhà tôi Vân Lôi chưa cưới vợ!”

Trần Vân Lôi lúng túng giới thiệu tôi cho mẹ hắn.

Chúng tôi từng gặp nhau, gã biết tôi là chị của Hàn Tiểu Lệ.

Phía sau tôi đã có bà hàng xóm tò mò kéo đến xem. Mẹ Trần Vân Lôi vội đuổi hết đi, kéo tôi quán cà phê gần nói chuyện.

Ngay cả cửa nhà bà ta còn không cho tôi bước .

Tôi không vòng vo, đề :

“Em tôi mang thai với con trai bác. Lần này tôi đến là chuyện sự. Cả hai còn chưa đủ tuổi kết , nên tôi nghĩ này, cứ làm tiệc cưới trước, định danh phận rồi con. Đợi đến tuổi thì đăng ký kết sau.

Giờ xã hội cởi mở, con khi còn học đại học cũng đâu phải chuyện to tát.

Tôi nghe Tiểu Lệ nói bác là cán bộ nhà nước, giờ chắc vẫn đi làm? Bụng nó sắp to rồi, cần người chăm sóc. Bác nghỉ hưu sớm đi, thuê căn nhà gần trường, chăm nó ăn uống tẩm bổ.

Nhà chúng tôi đơn thân nuôi Tiểu Lệ khôn lớn không dễ. Nhưng cũng không phải nhà bán con. Thách cưới không nhiều, tượng trưng là rồi. Sáu mươi sáu vạn sáu, may thôi bác ạ…”

Trần Vân Lôi ngồi bên cạnh gọi điện điên cuồng cho Hàn Tiểu Lệ, nhưng điện thoại tôi rồi, gọi cũng vô ích.

Tôi cứ thao thao bất tuyệt, mặt mẹ Trần Vân Lôi thì đen lại từng chút một.

Đến khi nghe tới vụ thách cưới, bà ta hét lên như sấm:

“Sáu mươi sáu vạn sáu? Não cô có vấn đề à? Nhà tôi khi nào nói đồng ý cưới ?

Nói thật cho cô biết, loại con như em cô, không đứng đắn, bước cửa nhà họ Trần tôi? Đừng mơ!”

Tôi giơ tờ phiếu khám thai lên:

“Con trai bà làm con tôi có bầu, giờ còn định phủi tay? Vậy tôi sang đơn vị của bà, sang khu phố bà ở, kể lại chuyện này cho rành rọt!”

Bà ta vốn chảnh, đâu thèm coi nhà chúng tôi ra gì.

Ngay từ đầu đã tính toán kỹ , định một cô con dâu có thể giúp ích cho tương lai con trai mình.

Nhà họ Trần trọng sĩ diện, muốn mặt mũi, còn tính đường tiến thân cho con. Làm sao bà ta chấp nhận tôi vạch mặt con trai trước dân thiên hạ.

Mẹ Trần Vân Lôi hít sâu một hơi, bắt đầu dùng giọng từ tốn thuyết phục:

“Giờ cưới xin là không , tụi nó còn quá nhỏ, học hành vẫn là ưu tiên hàng đầu. Vì tương lai của cả hai, tốt nhất nên bỏ thai.

Cô em cô có thai, Vân Lôi nhà tôi cũng có phần trách nhiệm. này đi, chúng tôi sẽ đưa chút tiền bồi dưỡng em cô dưỡng sức. Còn chuyện kết , đợi đến ra trường rồi tính.”

Chiêu câu giờ này hay đấy.

Giờ nói nghe hay lắm, chứ đến khi phá thai xong, còn ai nhận con?

May mà mục đích của tôi không phải là ép Trần Vân Lôi cưới Hàn Tiểu Lệ.

Tôi nhấp một ngụm trà trái cây, thong thả mở lời:

“Phá thai là chuyện tổn hại cơ thể lắm, mà đến giờ em tôi vẫn muốn lại đứa nhỏ đấy.

Vậy… người định bồi thường nhiêu?”

6

Gừng già cay, ánh mắt mẹ Trần Vân Lôi nhìn tôi này đã thêm vài phần khinh bỉ.

Nói chuyện cưới cho có, chứ mắt bà ta, tôi chỉ đơn giản là đến đòi tiền.

Bà ta vênh mặt lên:

“Nhà họ Trần chúng tôi làm việc rộng rãi. Cho em cô sáu ngàn nhé, đủ tẩm bổ rồi.”

Tôi nhấp ngụm trà, không đáp.

Sáu ngàn?

Hừ.

Kiếp trước tôi bỏ thằng cháu trắng mắt kia nhiêu tiền, sáu ngàn thì nhằm nhò gì?

Nếu nhà họ Trần có chút lương tâm, đừng làm quá tuyệt tình, thì có lẽ tôi cũng không đến mức ôm hận đến vậy, cố chấp đến mức không chịu buông.

Vì thằng cháu , tôi đã khổ sở biết .

Họ chỉ muốn kéo đứa bé về làm của riêng, còn nhiêu đau đớn và vất vả tôi gánh, họ lại coi như không hề tồn tại.

Giờ chủ động nằm tay tôi, thì lời bọn họ không có giá trị gì cả.

Tôi bình thản ngồi yên, không nói gì.

Mẹ Trần Vân Lôi bắt đầu sốt ruột.

“Cô chỉ là chị , chắc đâu có quyền quyết định?”

Tôi đặt tách trà xuống chậm rãi nói:

“Mẹ tôi không đi làm, cả nhà từ trên xuống dưới đều sống nhờ tôi.”

Bà ta nghẹn họng.

“Vậy… cô muốn nhiêu?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương