Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi giơ dấu.

nghìn?” – bà ta cao giọng hỏi lại.

Chưa kịp tôi trả lời, Trần Vân Lôi đã vội huých vai bà ta:

nghìn cũng được mà, Tiểu Lệ cũng con mà tổn hại sức khoẻ. Mẹ, mẹ tiền cho cô ấy đi.”

Mẹ hắn không cam lòng, nhưng vẫn lôi điện thoại ra.

nói rõ, số tiền này dùng vào việc tẩm bổ cho em cô. Tôi chuyển năm nghìn, còn lại năm nghìn, đợi nào có xác nhận phẫu thuật tôi sẽ trả nốt.

Mở mã chuyển khoản ra đi.”

Tôi lắc đầu.

nói tôi lấy nghìn?”

Hai mẹ con nhà họ Trần đờ người, nhìn tôi như không tin nổi.

“Cô muốn bao nhiêu?”

.”

Giọng mẹ Trần Vân Lôi lập tức cao vút:

“Cô không đi ăn cướp luôn đi?!”

“Ăn cướp là phạm pháp, tôi không chuyện phạm pháp.” – tôi mỉm cười.

Bà ta sững lại:

thì cô đây là tống tiền! Cũng là phạm pháp đấy!”

Tôi vẫn bình tĩnh đáp:

lại là tống tiền được? Đây là phí bồi thường và dinh dưỡng phí do các người tự nguyện ra. Cho có lên đồn công an hoà giải thì cũng là hợp tình hợp lý.

Tất nhiên, các người cũng có quyền không .”

Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi để “tìm người nói lý lẽ”.

Bà ta vội túm lấy áo tôi:

nhiều quá rồi!”

“Chẳng lẽ bà muốn con trai bà mang tiếng khắp nơi, này muốn lấy vợ cũng khó?

Hay là bà đồng để Trần Vân Lôi cưới Hàn Tiểu Lệ?

Nếu thì bên nhà tôi hoàn toàn đồng .”

Xét về điều kiện, nhà họ Trần hơn hẳn nhà họ Hàn vài bậc.

Mà Hàn Tiểu Lệ thì lại là con gái chưa chồng mà có bầu, trong bà mẹ chồng tương lai này thì chính là mặt mũi chẳng có chỗ nào ra được.

Bà ta mà chịu để Hàn Tiểu Lệ bước chân vào cửa nhà họ Trần, thì tôi bà ta là Bồ Tát sống luôn cũng được.

cho bà ta có đồng , thì Trần Vân Lôi cũng chẳng đời nào muốn.

là một thằng đực rựa ham chơi, đâu muốn cưới xin ràng buộc sớm như .

Cuối cùng một hồi cò kè mặc cả, đôi bên chốt giá tám .

Tiền chốt xong, tôi móc túi ra bản hợp đồng bồi thường, cây bút và hũ mực dấu.

Chi phí phẫu thuật, dinh dưỡng, tổn thất tinh thần… từng hạng mục tôi đều điền rõ ràng từng dòng một.

Hai mẹ con họ Trần trố nhìn như sắp rớt con ngươi.

Mẹ Trần Vân Lôi tức đến nỗi thở phì phò:

“Cô quá rồi đấy!”

trắng mực đen, tôi sợ bà vừa tiền xong lại kiện tôi tội tống tiền đấy chứ.”

Trần Vân Lôi miễn cưỡng ký tên, điểm lên hợp đồng.

Tiền cũng được chuyển thẳng vào tài khoản đúng như yêu cầu.

Tiền vừa vào, mẹ Trần Vân Lôi không quên dặn đi dặn lại:

trông chừng em cô phá thai xong mới được nhé!”

Tôi cười toe:

“Yên tâm đi, chuyện để tôi lo.”

Nghĩ lại kiếp , tôi đã cắn răng nuôi con trai họ Trần đến lớn, số tiền đổ vào không trăm cũng tám chục .

Lần này mới đòi được một phần thôi .

Nhà họ Trần đâu không có tiền, chẳng qua thấy không dính dáng đến lợi ích của mình, nên keo kiệt không muốn chi ra.

Còn giờ sợ mất danh tiếng của Trần Vân Lôi, họ cũng chịu nhả ra tám .

Tiền vừa tới , tôi ngay cho mẹ.

Sáng nay bà ta cho tôi hai chục cuộc, toàn bị tôi tắt máy.

Giờ vừa mở điện thoại, bà đã tới ngay.

Quả là có tâm bền chí vững thật đấy.

Tôi bật loa ngoài, để điện thoại ra xa.

Tiếng sư tử Hà Đông gào rú vang khắp quán:

“Hàn Tiểu Mỹ! Mày lăn đi đâu ăn chơi hú hí hả?!

Đồ vô lương tâm! mày dám đi tung hê chuyện em mày có bầu khắp nơi như thế…”

7

Vừa mở miệng đã là những lời “chào hỏi” thân thương như dao chém vào mặt.

Tôi dứt khoát cúp máy.

Bà ta lại .

Tôi bắt máy, bà ta tiếp tục mắng, tôi tiếp tục cúp.

Vài lần qua lại như thế, cuối cùng bà ta cũng khôn ra, không chửi nữa.

“Bình tĩnh, có gì bàn, con về nhà rồi nói chuyện.”

Tôi thừa biết bà ta định dụ tôi về con bò gánh nợ tiếp, nhưng tiếc là, tôi không ngu như kiếp nữa.

“Nhà họ Trần bồi thường tiền phá thai, bà có muốn lấy không?”

“Cái gì cơ?

Chuyện giữ hay không giữ con là việc của chúng tôi, mày lại tự đi tìm người ta? Hàn Tiểu Mỹ, mày mọc cánh rồi hả? Không thèm nghe lời tao nữa à?!”

“Không muốn thì thôi.”

Tôi lại dứt khoát ngắt máy, rồi tắt nguồn luôn.

Không quan tâm nhà cửa nữa, tôi lập tức mua vé về thành phố, chuẩn bị nghỉ việc.

Kiếp , xin nghỉ hai ngày để chăm thằng cháu nó ốm, công ty mà tôi gắn bó suốt bảy năm đã đuổi việc tôi không một chút nể tình.

Cái chỗ vô cảm, không có nhân tính như thế, tôi không muốn ở lại thêm một phút nào.

Tôi nhanh chóng nghỉ việc, rồi lên đường tới trường đại học của Hàn Tiểu Lệ.

Tính theo lịch, còn mấy ngày nữa là hết kỳ nghỉ.

Tôi ở quanh khu trường chờ mấy hôm, cuối cùng cũng đợi được ngày nhập học.

Tôi biết một phần thời khoá biểu của Hàn Tiểu Lệ, liền chọn đúng tiết học đại cương có hơn trăm viên để ra .

Canh đúng lúc tan học, tôi xông thẳng vào lớp.

“Tiểu Lệ à!”

Tôi nắm lấy cánh nó, vừa khóc vừa gào lên.

“Chị… chị đã đến gặp nhà Trần Vân Lôi rồi, mẹ hắn sống chết cũng không chấp nhận bé này, em còn kịp, nhanh đi phá đi!

Người ta nói rồi, em có cũng không nhận, Trần Vân Lôi này muốn lấy vợ giàu có thế lực, nhà họ Trần không coi bọn mình ra gì cả!

Chị cực khổ kiếm tiền cho em ăn học, cũng là mong em sống tử tế, đàng hoàng. Chị chịu nổi cảnh em bị nhà họ Trần giày vò như ?

tương lai của em, bé này tuyệt đối không giữ lại được…”

Tôi thao thao bất tuyệt, như trút đậu ra chõ, kể toạc ra hết chuyện Hàn Tiểu Lệ mang thai với Trần Vân Lôi.

Ánh xung quanh lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.

Kiếp , Hàn Tiểu Lệ giấu được chuyện này suốt cả thời đại học.

Đợi bụng lớn rồi thì chuyển ra ngoài thuê trọ. ấy đúng mùa đông, mặc đồ dày, bụng lại không lộ rõ, nên chẳng phát hiện ra.

trẻ ra đời, nó trắng trợn nói với người ta là tôi đẻ, không nghi ngờ gì hết.

này nó ra trường, đi ổn định, tôi ngỏ muốn bé trả lại cho nó.

Kết quả, Hàn Tiểu Lệ giận dữ chối, còn lớn tiếng trách móc tôi:

“Chị sống không nổi thì định kéo em xuống à?”

“Mang theo con ngoài giá thú như thì dám cưới em?”

Tôi đã là bà cô già đầu, chẳng lấy được , còn bị nó nói là:

“Loại gái ế như chị, cho một con nuôi dưỡng già là may mắn, còn đòi cái gì nữa?”

“Em chưa bắt chị trả tiền nuôi con đã là rộng lượng lắm rồi, chị còn muốn lợi dụng con để moi lợi hả?”

Tôi ấy đơn thuần nghĩ, thằng bé còn nhỏ, nếu có trở lại với mẹ ruột sớm, tình cảm sẽ được bồi đắp tốt hơn.

Tôi không hề có đòi hỏi gì, thậm chí còn tiếp tục chu cấp tiền nuôi nó, là cháu ruột tôi.

Tôi vừa nuôi con giúp nó, vừa gửi học phí, hoạt phí đều đặn.

mà nó không hề nhớ ơn, chưa từng nói một câu cảm ơn, thậm chí còn lợi dụng chuyện để cắt đứt quan hệ.

Mãi đến này, thằng cháu lớn lên, Hàn Tiểu Lệ lại về bên Trần Vân Lôi, lúc ấy mới nhớ đến con từng vứt lại cho tôi.

Trong nó, tôi chẳng khác nào bảo mẫu không công, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Tôi hi hết mình họ, chẳng đổi lại nổi lấy một lời tử tế.

Một con người như

Tôi không còn lý do gì để nó mà tính toán nữa.

8

Hàn Tiểu Lệ như con tôm bị tạt nước sôi, mặt đỏ bừng bừng cổ lên đến tận trán.

Thì ra cô ta cũng biết chuyện này mà bị phanh ra thì nhục mặt lắm ha.

Hết sốc rồi thì nước bắt đầu dâng lên, ầng ậng lệ sang tôi, giọng ngập ngừng uất ức:

“Chị… chị nói gì ?

Người có thai là chị mà, cho đối phương không chịu trách nhiệm, chị cũng không đổ tội lên đầu em được chứ?

Mẹ không cho chị , chị kéo em vào gì… Chị định ép em chọn phe hả?”

Hàn Tiểu Lệ đúng là giỏi lật mặt.

Cái tài trở mặt đổ vấy của nó, kiếp tôi đã nếm trải đủ rồi.

Thằng cháu vong ân bội nghĩa kia cũng chính là bị nó xúi giục đẩy tôi xuống lầu.

Tôi chẳng nói nhiều, thản nhiên rút ra tờ khám thai, trên in rành rành ba chữ to: HÀN TIỂU LỆ.

Tôi đập thẳng tờ vào mặt nó.

Gương mặt tôi đầy vẻ phẫn uất:

“Không nhận cũng được, bụng to cũng không của tôi.

Tôi đã nhân nhượng quá nhiều với cô rồi.

Đã muốn thì này mọi chuyện của cô, tôi không quan tâm nữa!”

Có người nhanh chụp lấy tờ khám thai.

“Tiểu Lệ, em thật sự có thai à?!”

Gương mặt Hàn Tiểu Lệ như bảng màu đổ nước, tím xanh đỏ trắng loang lổ, biến đổi không ngừng.

Tôi che miệng, ném lại câu cuối rồi lưng bỏ đi, dứt khoát như vỗ mông rời sân khấu.

Hàn Tiểu Lệ định đuổi theo, nhưng đã bị đám bạn học vây lại, ríu rít vặn hỏi xem có thật sự đang mang thai con của Trần Vân Lôi hay không.

Nó xoay vòng vòng như con , nhưng lúc nó đuổi ra được thì tôi đã an toạ trong xe taxi mất rồi.

Mấy lời đồn làng xóm thì nó có không nghe tới,

Nhưng tin đồn trong trường học sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương