Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Sáng nay, mới mấy tiếng trước, tôi chuẩn bị đi làm, mẹ còn vừa làm sinh chiên cho tôi ăn — món tôi thích .

Bánh còn nóng hổi, vỏ mỏng nhân đầy, nước thịt thơm nức.

Bà vừa nhìn tôi ăn vừa , chúc mừng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi cái hố lửa Chu Bằng Phi, còn vui vẻ bảo xuống phố mua ít pháo đốt, ăn mừng tôi thoát nạn.

Tôi biết chắc này sắc mặt mình tái mét, cứng đờ như đá.

Chu Bằng Phi rõ ràng bắt được biểu cảm hoảng hốt ấy của tôi, lại hiểu sai hoàn toàn.

“Hết lời chưa? Từ , vì chọc tức tôi mà ngay cả hậu sự của mẹ ruột cũng mặc kệ à? Người ta chết rồi mà cô còn ngồi thản đi làm? Cô còn chút lương tâm nào không? Nếu bệnh nhân của cô mà biết chuyện này, ai dám giao mạng mình cho kẻ máu như cô chứ?!”

Tuy biết phần lớn là nhầm lẫn, tôi vẫn run rẩy móc điện thoại, bấm gọi cho mẹ.

Điện thoại đổ chuông… “tút… tút…” mãi không có ai bắt máy.

Chu Bằng Phi đứng đối diện, mặt mũi vênh váo, dáng chờ xem trò vui.

“Còn giả vờ nữa?” , giọng đầy khoái chí.

“Ký nhanh giấy đi, rồi xuống nhà xác mà nhận xác mẹ cô , ha ha ha!”

lớn bỏ đi.

Tôi chẳng buồn nhìn, chỉ tục gọi điện, hết lần này tới lần khác.

Khi tôi gần như buông bỏ tất cả, chuẩn bị lao khỏi văn chạy thẳng nhà kiểm tra, thì bên kia cuối cùng cũng có người nhấc máy.

“Alo?” Một giọng quen thuộc vang lên.

Là mẹ tôi!

Đúng là mẹ tôi!

khoảnh khắc đó, toàn bộ dây thần kinh căng chặt tôi như đứt phựt một phát, tôi gần như bật khóc:

“Mẹ! giờ mẹ mới nghe máy vậy! Mẹ hù con chết! Con gọi bao nhiêu lần rồi! Mẹ đi đâu thế?!”

“Thì mẹ tìm thẻ bảo hiểm y tế!” Mẹ tôi đáp bên kia, giọng càu nhàu, “Lật tung nhà lên rồi, mà điện thoại thì sạc khách, không nghe được. Mẹ nhớ hôm tới bệnh thăm con vẫn còn mà, giờ lại mất tiêu được chứ, lạ thật…”

Tôi thở phào một hơi thật dài, ngả người vào ghế như vừa sống lại, cả người như bị rút hết sức.

Nghe mẹ tục lải nhải, tôi bỗng nhớ lại lần mẹ chồng tôi, Lý , đến tìm tôi nửa tháng trước…

5

Nửa tháng trước, tôi tăng ca liên tục ở bệnh hơn một tuần, đừng nói đến nhà, ngay cả việc tranh thủ chợp mắt trực cũng là điều xa xỉ.

Mẹ tôi xót xa lắm.

Biết bệnh bận, lại sợ làm phiền công việc của tôi, bà âm thầm đăng ký khám bằng số chuyên khoa của tôi.

tên bệnh nhân kế quen quen, tôi còn ngẩn , đến khi mẹ xách theo giữ nhiệt bước vào khám, tôi mới hiểu được tấm lòng của bà.

Sợ làm phiền và chiếm dụng tài nguyên bệnh , bà chỉ hối tôi mau uống canh rồi lại vừa lẩm bẩm dặn tôi giữ gìn sức khỏe.

tôi uống xong, bà vội vội vàng vàng cầm giữ nhiệt đi luôn.

Ai ngờ bà vừa rời đi, tôi còn chưa gọi bệnh nhân kế , cửa khám bị mẹ chồng cũ của tôi, Lý , đạp “rầm” một tiếng xông vào.

? Giờ giỏi rồi à? Làm bác sĩ lớn rồi, mẹ gặp cô còn phải xếp hàng hả?!”

Bà ta gào ầm cả hành lang, y tá các tầng đều quay lại nhìn.

Bà ta hoàn toàn không đăng ký khám, còn kéo phăng bệnh nhân theo một bên.

Bệnh nhân đó họ Vương, là bệnh nhân cũ của tôi nhiều năm, tính tình hiền lành.

Bà chỉ ngạc nhiên thoáng chốc rồi vẫy tay với tôi, khẽ nói: “Bác sĩ Từ, không đâu, cô khám cho bà ấy trước đi, tôi không gấp.”

Tôi vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ.

ở quê nổi tiếng là đồ chua ngoa, kiểu người sẵn sàng lột sạch nằm lăn đất ăn vạ.

Bà ta không biết xấu hổ, tôi thì vẫn còn.

Tôi chỉ có thể cúi xin lỗi cô Vương rồi kéo bà ta vào , đóng cửa lại.

Bị kéo vào, bà ta cũng không nổi cáu, mà như đi thị sát địa bàn, thẳng tiến đến bên ghế tôi ngồi, phịch xuống.

“Hừ, còn biết đóng cửa, cũng chưa ngu hẳn.” Bà liếc tôi, ánh mắt như đánh giá món hàng không vừa ý.

“Thôi, cô cũng đừng giả vờ nữa. Tôi biết cô với Bằng Phi giận dỗi. Cùng lắm thì nó có con đàn bà bên ngoài thôi, có to tát!”

Tôi đứng yên, lùng nhìn bà ta, không nói lời nào.

tôi không đáp, bà lại càng tự tin, giọng càng càng hách dịch:

“Đàn ông mà, còn trẻ thì chuyện đó là thường! Cô là chính thất nhà họ Chu, thì phải rộng lượng lên! Cô nhìn lại mình đi, cưới bao nhiêu năm không đẻ nổi cái trứng, còn đòi giữ chồng? Dựa vào cái ?”

“Cũng may nhà họ Chu nhân đức, chứ nhà khác thì đá cô từ lâu rồi! Phải biết cảm ơn!”

Tôi đương nhiên giận điên, kiện tụng ly hôn, không thể xảy sai sót, càng không thể bà ta hay Chu Bằng Phi nắm thóp.

Có lẽ tôi im lặng tưởng là nhận sai, bà đổi giọng kiểu “ban ơn”:

“Thôi được rồi, hôm nay mẹ đến cũng không phải chỉ mắng cô. Mẹ chỉ cho cô một con đường. Cái con nhỏ bên ngoài của Bằng Phi, mẹ xem rồi, mông to, nhìn là biết dễ đẻ. Đợi nó sinh con xong, nếu là con trai, thì mang cho cô nuôi.”

“Cô cũng đừng không biết điều. Thằng nhỏ đó là đích tôn của nhà họ Chu! Cô phải nuôi nấng tử tế, thương như con ruột! Từ nhỏ phải cho nó học trường song ngữ, thuê gia sư giỏi , cho học lớp học thêm đắt ! Phải mua cho nó căn nhà gần trường tốt ! Tất cả là vì tương lai của nhà họ Chu! Nếu cô làm tốt, cái ghế thiếu phu nhân nhà họ Chu vẫn là của cô!”

Nghe đến tôi suýt bật .

Chính thất?

Đích tôn?

Thiếu phu nhân nhà họ Chu?

A lô?

Có ai không?

Tôi ở bắt được một con sót lại thời phong kiến, mau tới bắt giùm.

Nhà họ Chu nghèo rớt mồng tơi, cả nhà bám víu vào đồng lương chết đói của Chu Bằng Phi.

Thiếu phu nhân cái nỗi ?

Bà ta tưởng Chu Bằng Phi chỉ là “trót vui vẻ bên ngoài”?

Bà ta đâu biết, cái con gọi là “mắn đẻ” đó, bên cạnh ngoài Chu Bằng Phi còn có cả mớ đàn ông khác!

Càng không biết là, không phải chia tay tôi, mà là tôi đòi ly hôn!

Chính tôi là người thu thập từng bằng chứng ngoại tình, tẩu tán tài sản, thuê luật sư đầy đủ, yêu cầu ly hôn trắng tay!

Những điều đó, tôi chẳng buồn nói.

Với cái óc bị phim máu chó tẩy não của bà ta, nói một câu cũng là lãng phí.

Ly hôn đến hồi gay cấn, một chút mất tĩnh cũng có thể bị phía bên kia bới móc.

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ tĩnh, dùng giọng điệu chuyên nghiệp , không mang chút cảm xúc:

“Hôm nay bác đến , có chỗ nào không khoẻ cần khám không ạ? Nếu chỉ nói chuyện nhà, thì xin lỗi, tôi giờ làm việc, không tiện.”

Chắc không ngờ tôi nhạt vậy, bà ta sững một rồi mới nhớ đến “mục đích chính”.

Bà ôm cổ, giọng yếu xìu: “Ôi trời, lo mắng cô mà quên mất. Gần cái cổ tôi cứ khó chịu, cô khám thử xem có xấu không?”

Tôi cố nhịn, kiểm tra sơ bộ thì kết quả rõ ràng: có khối u tuyến giáp, phân loại TIRADS cấp 4, nguy cơ ác tính không thấp, nên phẫu thuật cắt bỏ sinh thiết.

“Phải à?” Mắt bà ta trừng lên ngay, “Thế thì Bằng Phi cho tôi! Tôi không tin ai hết, chỉ tin tay nghề con trai tôi!”

Chu Bằng Phi chuyên ngực, còn tuyến giáp – là có nguy cơ ung thư – thì nên giao cho chuyên gia ngoại cổ hoặc tuyến giáp.

ca này cũng không phức tạp lắm, vẫn làm được.

Mà bà ta đòi đích danh con trai, tôi việc phải ngăn.

“Được.” Tôi gật .

“Tôi sẽ sắp xếp.”

“À còn nữa!” Bà ta nói thêm.

“Đừng nói với Bằng Phi là người lên bàn là mẹ nó!”

Tôi ngạc nhiên nhìn bà ta: “ vậy?”

“Cô ngốc à! Nó mà biết cho mẹ mình, lỡ nó căng thẳng quá, tay run một cái thì ? Mẹ là nghĩ cho nó, sợ nó có gánh nặng tâm lý!”

Nhìn cái vẻ đắc ý tự cho là chu toàn của bà ta, tôi chỉ buồn đến mức khó tin.

“Xin lỗi, bệnh chúng tôi làm việc theo quy định. Khi nhập đều phải dùng thông tin trên thẻ bảo hiểm y tế, không sửa được đâu.”

“Thẻ bảo hiểm…” Lý đảo mắt, bỗng bật .

“Biết ngay là không trông cậy được vào cô. Tôi tự lo.”

Tôi mừng còn không kịp, lập tức mở cửa mời bà ta ngoài tục khám bệnh.

Sau đó có y tá nói có người tên Lý đăng ký phẫu thuật tuyến giáp, tôi chỉ nhạt dặn: “Sắp cho bác sĩ Chu Bằng Phi ,” rồi không quan tâm thêm.

Giờ nhớ lại, đó y tá kia nói giọng địa phương khá nặng… Lý , Lý Mỗ Mỗ… có khi ngay từ nhầm tên rồi thì phải?

Tùy chỉnh
Danh sách chương