Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

Hôm đó là ngày hai bên gia đình bàn chuyện hôn sự.

Theo lệ, người nhà anh sẽ đến thành phố N gặp gia đình tôi.

Tô Triệt nói bố anh không đến được, đang viện dưỡng lão.

Bà nội tôi chỉ cười hiền hậu: “Tô Triệt đến là được rồi.”

buổi bà vẻ bận rộn chuẩn bị, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài.

Nấu một bàn đầy thức ăn như ngày Tết.

Thậm chí còn tắm sạch sẽ, xịt thơm cho chó trong nhà.

Sợ nhà chỉ có hai bà cháu, không đủ khí thế, bà còn gọi mấy người hàng xóm thân thiết đến ngồi đầy một bàn.

Nhưng rồi tôi nhận được tin nhắn của Tô Triệt: “Có gấp, đến muộn một chút.”

Tôi biết anh luôn giờ, không phải thật sự quan trọng, anh sẽ không trễ hẹn.

Từ 11 giờ rưỡi trưa đợi đến 3 giờ rưỡi chiều.

Món ăn nguội ngắt.

Mà anh vẫn chưa xuất hiện.

Sau khi hàng xóm hết,

Bà nội mới buông xuống nụ cười gượng gạo trên mặt.

“Cháu gái à, cậu ta không muốn cưới cháu nữa phải không?”

Vừa dứt , Tô Triệt liền vội vã xuất hiện.

Anh cúi đầu nói nhỏ: “Xin lỗi, lúc nãy anh vào viện.”

Tôi tưởng là chuyện của bố anh, nên cũng không hỏi thêm.

Sáng hôm sau, khi lướt điện thoại, tôi mới

Liễu Điệp đăng một dòng trạng thái khoảng thời gian hôm : “Viêm dạ dày đau muốn c/h/ế/t, may mà có người bên.”

Tấm ảnh góc nghiêng là Tô Triệt ngồi ghế lái.

Hôm sau, tôi chất vấn Tô Triệt.

Anh thản nhiên lật tạp chí: “Nhà Tiểu Điệp nước ngoài, không chăm sóc thì ai chăm sóc?”

Anh xoa xoa đỉnh đầu tôi: “ bé mới 22 tuổi, còn nhỏ, đôi khi hơi bướng một chút nhưng không có xấu, em nhường nó một chút đi.”

“Nhưng hôm bà nội em vẻ chuẩn bị buổi…”

Tô Triệt ngắt tôi: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, ngày nào ăn được, sao phải tâm đến chuyện nhỏ như vậy?”

Bàn chuyện cưới xin với người lớn, làm sao lại chỉ là một bữa ăn?

sắc mặt tôi không tốt,

Anh mới dịu giọng xuống: “Cùng lắm nửa năm nữa, đợi mẹ nuôi nước rồi, anh sẽ không quản chuyện của cô nữa, được không?”

Tôi vốn đơn thuần, rằng cô ta chỉ dựa dẫm vào anh như một người anh trai.

Tô Triệt xưa nay vốn luôn nghiêm túc trong chuyện nam nữ, chưa từng vượt ranh giới.

Cho đến ngày chúng tôi định đi đăng ký kết hôn.

Vừa bước vào cục dân chính, Tô Triệt đã kéo tôi quay ra.

Anh nghiêm mặt: “Tiểu Điệp ngất trường, đang được đưa đến viện.”

Chúng tôi cùng nhau đến viện.

Bác sĩ bảo chỉ là say nắng, không sao, nhà nghỉ ngơi là được.

Ngay mặt tôi, Tô Triệt bế Liễu Điệp mềm nhũn như bún lên xe, rồi bế thẳng vào căn hộ nhỏ của cô ta.

Lúc tôi đắp chăn cho cô ta, vô tình phát hiện trong chăn có vương một chiếc áo sơ mi nam.

Nhăn nhúm, như đã ngủ trong đó nhiều ngày.

tôi khựng lại.

Nếu tôi không nhận nhầm—

Đó chính là chiếc áo mà Tô Triệt nói đã làm mất nhà dạo .

Xem ra,

Tình cảm cô ta dành cho anh, tuyệt đối không chỉ đơn giản là “anh trai”.

7

Hôm đó là lần cãi nhau nghiêm trọng nhất kể từ khi tôi và Tô Triệt quen nhau.

Anh nói là do váy cô ta bị rách, nên mới đưa áo sơ mi phòng trên xe cho cô ta che tạm.

Tô Triệt nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh nhạt.

“Lâm Du , chỉ một cái áo mà nửa đêm không ngủ, gào lên tranh cãi, em cũng mắc chứng lo âu à?”

Tôi vừa ấm ức, vừa tức giận: “Đây là chuyện cái áo sao?”

“Đây là chuyện giữa hai người bọn mình, bị người thứ ba xen vào.”

Anh chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: “Lâm Du , em không thiếu thốn tình cảm từ nhỏ mà có tính chiếm hữu mức.”

Rồi anh quay lưng lại, ngủ ngon lành.

Chỉ có tôi trằn trọc đêm không ngủ nổi.

Sau này tôi mới hiểu, vấn đề lớn nhất giữa chúng tôi là—

Anh không hề coi trọng cảm xúc của tôi.

Những điều tôi tâm, anh luôn cho là chuyện nhỏ nhặt, lướt cho .

Anh cho rằng, tất chỉ là những chuyện rất rất nhỏ.

Lần đó, là lần đầu tiên tôi đến chia .

Hôm sau, hàng xóm báo tin bà nội tôi bỗng nhiên phát .

Tô Triệt không nói hai , lập tức bỏ cuộc họp quan trọng, đưa tôi thành phố N.

Bà tôi là người hoài cổ, cố chấp, nhất quyết không chịu chuyển đến sống cùng tôi.

Bà bảo, bố mẹ tôi không còn nữa, bà càng phải lại giữ căn nhà đó thay họ.

“Giờ thì hay rồi, đến khi bà , tôi cũng chăm.”

Tô Triệt nắm lấy tôi.

“Bà sẽ không sao đâu, đừng lo.”

Anh luôn bên tôi và bà, tận tình giúp tôi đăng ký khám, đưa đi gặp bác sĩ, lấy thuốc.

Xong xuôi, anh khẽ nắm tôi, nhẹ nhàng xoa đầu ngón .

Nụ cười anh dịu dàng: “Mình cưới đi, cưới xong rồi, mình thuyết phục bà chuyển sống chung nhé?”

Có lẽ khoảnh khắc ấm áp khiến tôi mềm lòng, buột miệng gật đầu đồng .

Giờ lại, gái đừng dễ rung động.

Thử mà xem, những đó, không có anh, lẽ tôi không tự làm được sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Liễu Điệp cũng đã làm một tốt.

Hôm đó cản tôi và Tô Triệt đi đăng ký kết hôn, là .

Nếu không thì giờ tôi đã thành người từng trải một đời chồng rồi.

8

Sáng hôm sau, tôi vừa bước vào công ty,

Điện thoại lập tức rung lên tin nhắn WeChat.

Đồ Dính Như Keo: “Anh vừa xuống máy bay, nhớ em thì phải làm sao?”

Tôi lập tức trả : “ trâu ngựa còn phải đi làm nữa anh ơi, tối gặp nha.”

Anh gửi lại một sticker gương mặt tủi thân đáng thương.

Khóe môi tôi không kiềm được cong lên.

Đồng nghiệp khẽ nói: “Du , cười đó? Sắp mất rồi mà vẫn còn nổi hả?”

“Tổng giám đốc Tô đã cô em khóa dưới của ảnh thay chị làm chủ nhiệm án rồi đấy.”

Liễu Điệp à?

Từ một trợ lý nhỏ bên cạnh Tô Triệt, tôi từng bước dựa vào năng lực của mình mà leo lên vị trí chủ nhiệm án.

Nếu là đây, chắc chắn tôi sẽ tức đến phát khóc.

Ai mà thích bị quan hệ nhân mạch chen ngang, giành mất công sức của mình chứ?

Nhưng giờ thì sao, tôi sắp nghỉ rồi, còn bận tâm nữa.

Đồng nghiệp tiếc nuối thay tôi: “Trưởng phòng nhân sự còn đứng ra nói giúp chị mà .

Nói là Liễu Điệp mới ra trường được một năm, còn chị đã có kinh nghiệm nhiều án lớn.”

“Nhưng tổng giám đốc Tô lại nói…”

“Ảnh bảo, chị chỉ hơn vài năm kinh nghiệm thôi, còn Liễu Điệp tốt nghiệp học viện nghệ thuật quốc tế, là khác hẳn.”

Tô Triệt cố đấy, giận tôi hôm nên cố tình làm khó.

“Vậy tin tốt đâu?”

Hoan Hoan cười tít mắt: “Chị biết Lý Vân Trị chứ?”

Tôi gật đầu: “Ngựa ô nổi bật nhất giới công nghệ, xuất thân bình thường, tự dựng nghiệp, là nhân vật đỉnh cấp nghĩa.”

Quả thật, thời đại học, Tô Triệt từng nhiều lần nhắc đến Lý Vân Trị với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Anh từng thẳng thắn nói: “Lý Vân Trị không giống anh, ít nhất anh còn có nền tảng tài chính từ cha, còn cậu ta hoàn toàn nhờ thực lực, là người tài giỏi.”

Tôi bật cười: “Thì có liên quan đến tôi đâu?”

Đồng nghiệp phấn khích: “Giành được án của anh là bước ngoặt đấy chị!

Tiền thưởng cao thì khỏi nói, mà còn là một dấu son trong hồ sơ sự nghiệp nữa.”

Tôi bắt đầu hứng thú: “ án thế?”

“Lễ hôn của anh vào cuối tháng này.”

Tôi sững người: “ hôn?

Tháng sau anh ta đã kết hôn rồi mà?

Lễ cưới chắc chắn có đội ngũ hàng đầu lo liệu rồi.”

“Anh cảm lần hôn vội vàng, nên muốn bù lại bằng một nghi thức thật nghĩa.”

“Thế giới của đại lão không cần hiểu, chỉ cần biết làm ra tiền là được.”

Cũng thôi.

9

Trong phòng họp,

Liễu Điệp ngang nhiên gọi mỗi người một ly trà sữa.

“Giám đốc Lý, anh còn trẻ như vậy, chắc là thích mấy thứ giới trẻ tụi em hay uống nhỉ.”

“Chị Du hồi nãy còn nói sẽ pha trà tiếp khách, buồn cười ghê, kiểu đó là bố em mới uống thôi.”

Vị “đại lão” mà mọi người đều nhắc đến – Lý Vân Trị – mím môi, tựa người vào lưng ghế.

Trán cao sáng bóng, ánh mắt sâu thẳm, đường nét sắc lạnh, toát lên vẻ xa cách khó gần.

Anh thèm đến Liễu Điệp, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái.

“Cho tôi một ly Phổ Nhĩ, cảm ơn.”

Liễu Điệp bị bẽ mặt, chu môi tỏ ra không .

Tô Triệt mỉm cười: “Không sao, trà sữa tôi uống.”

Liễu Điệp muốn gỡ lại diện mặt các lãnh đạo cấp cao trong công ty,

cô ta đã rất cố gắng trình bày phương án của mình.

Nội dung cũng tạm ổn.

Chỉ là, Lý Vân Trị không hề nể mặt.

lý tưởng hóa.”

“Còn phương án nào khác không?”

Đồng nghiệp đẩy tôi ra: “Du có phương án rất tốt.”

Anh gật đầu. Tô Triệt cũng không phản đối.

Tôi đành bị ép lên sân khấu.

Lý Vân Trị lặng lẽ lắng nghe tôi trình bày đến hết.

Nhưng cũng thẳng thừng từ chối: “ đơn giản, không phù hợp.”

Liễu Điệp thả lỏng chân mày, nét mặt dịu đi rõ.

Tôi không phục: “Tổng giám đốc Lý, anh không đại diện cho sở thích của vợ anh được, tôi sẽ thích.”

Tô Triệt liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt khó đoán.

Lý Vân Trị bỗng bật cười.

Người hiếm khi cười, một khi cười lại khiến bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ.

Mọi người không đoán được, anh đang thật hay không .

“Là tôi hôn, đâu phải vợ tôi hôn tôi.”

“Nếu cô đã biết hết rồi, thì còn bất ngờ nữa?”

Nói xong, anh không nói thêm với tôi nữa.

Tựa người sau, lạnh nhạt tiếp :

“Dù thời gian gấp gáp, nhưng tôi không muốn làm loa với vợ mình.”

“Phương án này… Tổng giám đốc Tô, anh có đích thân phụ trách không?”

Thì ra, mục tiêu từ đầu không phải là phương án.

Tô Triệt suy một lát: “Không giấu anh Lý, tôi và bạn gái cũng đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ.”

Vừa nói, vừa nhìn tôi đầy ẩn .

tôi và Liễu Điệp đều ngẩn ra.

Lý Vân Trị quay sang nhìn anh, nhướng mày: “Ồ, vậy sao?”

Tô Triệt lễ độ trả : “Nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ dành thời gian giúp anh tổ chức một màn hôn hoàn hảo với vợ mình.”

“À, mà vợ tương lai của anh là vị tiểu thư nhà nào vậy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương