Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Từ nhỏ đã thích trộm đồ
Năm năm tuổi lén chạy khỏi phòng
Gió đêm lạnh buốt khua hai chân nhỏ bé trong làn tuyết lất phất rơi
Lòng tràn đầy tò mò khám phá
Trong tiếng gió lùa tiếng khe khẽ truyền tới Ta ghé mắt qua khe hở của hàng rào thấy sinh mẫu đã mất tích từ lâu đang nhốt ở một góc phòng chứa củi
“Thiếp thật sự thông dâm”
“Thiếp oan là Đại phu nhân…”
“Không đừng làm hại A Vân là trộm là tội…”
Mùi má//u tanh tràn ngập mặt phụ thân cảm xúc lau tay
“Dù cũng theo bao năm nỡ để nàng chịu khổ thêm Cho nàng chế/t nhanh gọn cứ ngoài là bệnh chế/t”
Chính thất của phụ thân gật đầu ý dịu dàng ánh mắt bi thương Rồi sang dặn dò nha bên cạnh:
“Sắp đến sinh nhật A Huệ trong phủ nên má/u Sau vườn miếng đất hoang quấn chăn ném đó ”
Nha gật đầu đó nhặt đá vụn đất lên từng viên từng viên nện ngón tay mẫu thân
“Phu nhân yên tâm nô tỳ bảo đảm làm sạch sẽ Hồi nãy nàng bám lấy tay áo phu nhân buông nô tỳ thay phu nhân xả giận”
Đôi mắt giống như thủy ngân chuyển động nụ của ả quái dị đến rợn
“Ngón tay của Ngọc di nương thế biết gãy thì còn tự đào khỏi đất ”
Tiếng xẻng đào từng nhát từng giọt má/u tứa nền đất lạnh
Ta mảnh đất mới lấp gắng sức bới tung lớp bùn đông cứng
Mười ngón tay rớm má/u móng tay nứt toác
thứ thấy chỉ là một gương mặt trắng bệch tuyệt vọng
Đó là lần đầu tiên sinh ham mãnh liệt đến
Ta trộm mạng sống của mẫu thân từ tay Diêm Vương về
ai thể nghịch chuyển thời gian
Mùa đông năm trong phủ họ Liễu một vị di nương biến mất
Không tiếng động gợn sóng
Ngày tháng vẫn trôi như cũ
Chút dao động duy nhất lẽ là việc ma ma theo vì mắc bệnh đường ruột nặng đến đầu xuân cáo lão hồi hương
Lúc lên đường nha Đại phu nhân tín nhiệm nhất là Đậu Miêu nắm tay ma ma nỡ rời: “Vú nuôi thật sự để ”
Đôi mắt đen như thủy ngân của ả chằm chằm ma ma khiến bà hoảng hốt
“Xin Đại phu nhân yên tâm Nô tỳ tuyệt đối hé răng nửa lời Thân phận cả nhà nô tỳ còn trong tay phu nhân nô tỳ hiểu rõ giới hạn”
Thấy Đậu Miêu mới buông tay mỉm đoan trang
khi xoay thì khóe miệng khinh khỉnh
“Chung quy vẫn là do tuổi tác cao việc xong mà đã ngã bệnh Thật uổng phí dược liệu mà phu nhân cất công tìm ”
Ta lặng lẽ đẩy nắp chum nước ánh mắt đầy lưu luyến dõi theo chiếc xe ngựa chở ma ma rời Tất nhiên bà sẽ hé răng
Vì bà sắp chế/t
Mà chế/t sẽ biết chuyện
Dù mỗi đêm đều lén đổi bát chè bà đưa cho bằng phần của bà
Ta thể trộm mạng sống của mẫu thân về thể bắt đầu từ bước đầu tiên
Trộm lấy đường sống của chính Rồi từng bước từng bước trộm sạch mạng của từng trong phủ họ Liễu
Ta theo bóng lưng của Đậu Miêu tay siết chặt gói thuốc trong ống tay áo Loại thuốc quý mà Đại phu nhân cực khổ tìm về thể để lãng phí
2
Sau khi vú nuôi rời trong phủ cũng hề tăng thêm chăm sóc
Cơm canh ôi thiu đói đến mức giống như bộ xương sống từ cõi chế/t
Duy chỉ nha Tiểu Điệp là đành lòng chạy đến mặt Đại nương tử lóc cầu xin
“Dù tiểu thư cũng là cốt nhục ruột thịt của lão gia ngoài dù là nhà nghèo cũng đến mức ngược đãi con gái như ”
Thế mà Đậu Miêu tát cho một cái nảy lửa đau đến nỗi phun hai chiếc răng
Tối hôm đó nàng mang theo gương mặt sưng đỏ mắt rưng rưng nước nhịn đói chia cho một nửa khẩu phần của
“Nô tỳ vô dụng chăm sóc nổi cho tiểu thư Đây là phần cơm của nô tỳ tuy thô nhưng sạch sẽ”
Ta chiếc bánh khô cứng trong tay Tiểu Điệp ánh mắt cụp xuống đầy khinh bỉ
Sao nha đầu ngốc thế Ai cùng nàng chịu khổ chứ
Đã ăn thì ăn cho no ăn cho ngon Ví như điểm tâm của Đại tỷ chẳng hạn
Ta lấy một hộp bánh ngọt từ chiếc kỷ đầu giường ngọt ngào:
“Tiểu Điệp ngươi nếm thử cái đừng ăn hết nhé nhớ chừa cho A Nhung một ít”
Tiểu Điệp đang ăn ngấu nghiến thì sững thoáng hiện nét xót xa mặt
“Đám súc sinh đó bình thường đã ức hiếp tiểu thư ít Tiểu thư còn dành đồ ngon thế để lấy lòng nó ”
Nói đến tức giận Tiểu Điệp hậm hực nhét hết chỗ bánh trong tay miệng
Ta gương mặt phồng lên của nàng bất đắc dĩ siết chặt miếng điểm tâm đã giấu sẵn trong tay áo
là đứa chẳng tâm cơ gì cả
Phải cho A Nhung ăn thì chúng mới ngày lành
Trời đã sáng rõ
Gia nhân tấp nập
Ta vén váy chăm chú xổm một góc trong viện Từng chút từng chút bẻ nhỏ chiếc bánh ngọt trong tay
A Nhung ngửi thấy mùi đuôi vểnh cao đôi mắt tròn xoe kiêu ngạo nheo thành một đường chỉ
Ngay khoảnh khắc tiếp theo tiếng gào xé họng vang vọng khắp sân:
“Auuu”
Ta vệt máu đen bắn lên váy phần xót xa
Thật tiếc chỉ một chiếc váy thôi
cả
Ta đầu qua làn nước mắt hoảng sợ về phía Đại tỷ Liễu Huệ đang chạy đến
“A Nhung A Nhung ngươi làm Đây chẳng là chiếc bánh đã vứt bỏ Sao như … Chắc chắn là ngươi là ngươi hạ độc giết chết A Nhung”
Nàng lao đến ngừng xô đẩy vai
“Ngươi và mẹ ngươi đều tiện nhân như ”
Trong cơn xô đẩy mạnh bạo chăm chú thẳng Liễu Huệ một lời
Thấy im lặng nàng càng thêm phẫn nộ kéo phụ thân tin chạy tới như mưa như gió
“Cha Huệ nhi sợ lắm Nó dám hạ độc hại A Nhung của con lần chẳng sẽ dám hại cả con hại cả mẫu thân ”
Nghe phụ thân vốn đang đó với gương mặt lạnh lùng trong mắt thoáng qua một tia âm trầm
“Vân nhi”
Ông mở miệng giọng dứt khoát hề mang chút cảm xúc
Y như năm xưa trong phòng củi ông lau má/u mẫu thân bắn lên tay
Giữa những cú xô đẩy hỗn loạn cổ họng nghẹn hoảng hốt về phía ông
Khoảnh khắc tiếp theo vị tanh ngọt trào lên máu tươi phun
Trước khi mất ý thức vẻ mặt tái nhợt lẫn giận dữ của phụ thân và Đại tỷ trong lòng bỗng thấy sảng khoái vô cùng
3
Ta sắp … sẽ nhiều váy áo xinh
…
Lần nữa mở mắt bên là chăn nệm mềm mại ấm áp
“Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh …”
Trước mặt Tiểu Điệp với đôi mắt sưng húp như quả đào rón rén đỡ dậy
Từ lời kể của Tiểu Điệp biết những chuyện xảy trong lúc hôn mê
“Đại phu phát hiện trong phần bánh ngọt A Nhung ăn dở còn sót độc dược phu nhân tức đến phát cuồng Toàn phủ lập tức đóng cửa lục soát kết quả tìm thấy nửa gói thuốc độc còn thừa trong rương của Đậu Miêu”
Tiểu Điệp ôm ngực vẫn còn kinh hãi nguôi
“Thật đúng là biết biết mặt biết lòng Ai cũng Đậu Miêu là tâm phúc của phu nhân nào ngờ làm chuyện độc ác thế Đại phu còn loại độc đó lợi hại vô cùng May mà tiểu thư ăn nhiều nếu thì…”
Ta chợt nhớ điều gì đó nụ yếu ớt vốn còn treo môi lập tức tan biến giữa mày phủ đầy u ám
Thấy sắc mặt kỳ lạ Tiểu Điệp vội ngậm miệng siết chặt tay an ủi:
“Tiểu thư đừng sợ phúc lớn mạng lớn mà Người xem trong phòng là đồ do lão gia và Đại tiểu thư sai mang tới Nói rằng tiểu thư là phúc tinh nếu lén lấy bánh cho A Nhung ăn giờ chế/t chắc chắn là Đại tiểu thư ”
Ta nghiêm túc ngắm mấy bộ váy mới treo trong tủ
Váy đỏ là nhất
Ta mặc bộ tiễn Đậu Miêu đoạn đường cuối cùng
Gió xuân êm đềm
Ta vịn tay Tiểu Điệp chậm rãi bước đến phòng chứa củi
Lần cần lén lút qua khe hở nữa
Thấy đến là Đậu Miêu đang bẹp đất bỗng thân run rẩy cố dốc chút sức tàn bò đến bên
“Nhị tiểu thư Nhị tiểu thư Người giúp cầu xin tiểu thư giúp xin tha mạng… Ta từng ý hại tiểu thư…”
Tóc tai bù xù dáng điên điên dại dại Đậu Miêu sức níu lấy gấu váy của
Ta cúi thương xót nắm lấy tay ả giọng nhẹ nhàng kề sát bên tai thì thầm:
“ mà thì hại ngươi đó”
Ta nắm lấy tay Đậu Miêu
Bàn tay tuy xinh gì nhưng chăm chút kỹ
Là tâm phúc Đại phu nhân hết mực tín nhiệm ả chỉ cần làm mấy việc nhẹ nhàng là đủ
Ví như lôi kéo ma ma bên cạnh khiến bà âm thầm cho uống thuốc hại thân thể
“Dù gì cũng là con thứ mệnh bạc sống nổi đến lúc cập kê cũng chẳng ”
“Con nhà thương nhân thể sánh với Đại tiểu thư”
“Bị mèo cào thì cào thôi thoa thuốc làm gì A Nhung là bảo bối trong lòng Đại tiểu thư đừng là cào trầy cào rách cũng mặc kệ”
“Để sẹo càng khỏi dựa gương mặt giống mẹ nó quyến rũ đám gia nhân thì ”
Trước mắt Đậu Miêu như bừng tỉnh
“Là ngươi là ngươi Là ngươi bỏ độc bánh ngọt Vậy mà ngươi dám lấy chính làm mồi… Ngươi thật độc ác”
Ả giãy dụa rút tay khỏi tay lảo đảo định chui về góc tường
Chậc mà đã sợ
Ta nhoẻn miệng vén nhẹ tay áo
“Đậu Miêu độc ác hơn nữa… ngươi còn từng thấy ”