Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi gặp Phó Thời lần đầu ở quán cà phê.
Một bà phú bà dúi cho tôi hai triệu, bảo tôi tránh xa con trai bà ta.
“Loại hồ ly tinh như cô, đừng mơ mộng chuyện bước chân vào chúng tôi.”
Tôi nước lưng tròng, năn nỉ bà cho tôi một cơ hội, bà không đồng ý, ngược lại tăng lên ba triệu.
“Cô đừng nói , tôi không chấp nhận đâu.”
“Không phải, ý tôi là…”
“Được rồi, thấy cô cũng yêu nó thật , năm triệu! Không hơn!”
Tôi nhịn không nổi , ngắt lời bà ta:
“Ý tôi là, có ký hợp đồng chuyển nhượng không ạ?”
Trong ánh kinh ngạc của bà, tôi bày tỏ suy nghĩ của :
“Dạ, bác cho con năm triệu, con chia tay ngay.
sáu triệu, con chia tay rồi chửi thêm một trận, sau đó chặn số, cam đoan không bao xuất hiện mặt anh ta .
Còn là bảy triệu, con có dàn cảnh ngoại tình, làm anh ta tổn thương sâu sắc, về sau gặp giống con cũng sợ.”
Nói rồi tôi móc ra hợp đồng chuyển nhượng chuẩn sẵn, mời bà ký tên.
Bà ta tức đến mức hắt luôn cốc cà phê lên mặt tôi.
“Biết ngay là cô chỉ nhắm vào tiền của nó mà!”
Bà ký xong, vừa xoay người chuẩn đi thì lại tôi gọi giật lại.
“Cô còn muốn gì hả… Á!”
Tôi dốc cả cốc cà phê còn lại lên đầu bà ta, sữa và cà phê chảy dọc tóc.
Tôi gật đầu hài .
“Rồi, thì ổn rồi, bye bác.”
Tôi nhận được sáu triệu, đúng thỏa thuận ban đầu, chia cho con trai bà ta ba triệu.
Thật ra cả kế hoạch là do tên công tử kia bày ra để moi tiền mẹ , tôi chỉ là cộng sự thôi.
Bà mẹ kia tức muốn điên, mắng tôi cả đời chẳng thèm cưới.
Tôi nghĩ lại nửa đời bi kịch của , suýt chút bật .
Đợi tôi có tiền rồi, thèm quan tâm thứ đó? Vẫy tay là trai đẹp ùn ùn kéo tới.
Nhưng ngay giây tiếp , một người bước đến sau lưng tôi.
“Tôi chọn cô.”
Tôi quay đầu lại định xem mà xạo sự .
Vừa thấy mặt người đó, tôi ch .t lặng.
Đẹp trai đến mức không tưởng.
Ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, đồng tử đen láy sâu như hồ nước, vừa nhìn là cuốn vào.
Lần đầu gặp Phó Thời, anh ta nói tôi muốn yêu đương, có thử với anh.
Không chỉ vậy, anh còn đưa tôi một tấm thẻ đen.
Tôi khịt mũi khinh bỉ, rút thẻ đen trong túi ra khoe:
“Thấy chưa, ăn gà rán còn được giảm giá!”
So ra mới thấy, thẻ của anh ta có ánh vàng kim nhàn nhạt.
Nhìn lại thẻ của tôi như đồ nhựa.
Phó Thời không hề nhạo, ngược lại còn khẽ mỉm .
“Sao? tôi không?”
“Tôi không phải loại gặp tiền là sáng …”
Tôi liếc anh đầu đến chân, hỏi một chân thành:
“Anh có tám múi không?”
2.
Tôi đến với Phó Thời hoàn toàn vì tiền và nhan sắc của anh.
Anh dẫn tôi gặp cha mẹ, bạn bè, tuyên bố tôi là bạn gái anh.
nhưng trong một buổi tiệc, tôi nghe thấy người ta bàn tán:
“Trong giới đó không gọi là bạn gái, mà là ‘đi ’.”
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mặt kẻ đang nói xấu:
“Anh có bạn gái không?”
“Hơ… chưa có.”
“Vậy thì anh là thằng không .”
Gã kia tức muốn nổ phổi nhưng chẳng làm gì được.
Ban đầu mọi người cá rằng tôi và Phó Thời không trụ quá ba tháng.
Ba tháng trôi qua, lại cược sáu tháng.
Sáu tháng trôi qua, lại cược một năm.
Tôi nhờ ván cược đó mà kiếm được bộn tiền.
Rồi một ngày, tôi hoảng hốt phát hiện… có thai.
Là Phó Thời phát hiện tôi.
Lúc đang dắt tay nhau đi dạo phố, anh bỗng siết cổ tay tôi, mặt biến sắc.
“Hình như em có thai rồi.”
Giọng anh kinh ngạc y như kiểu quái vật nhỏ bảo Ultraman:
“Tôi phá hủy Trái Đất chỉ vì muốn gặp anh đấy!”
Anh lôi tôi đến bệnh viện, kiểm tra một lượt, quả nhiên là thật.
Điều làm tôi sốc là sao anh còn biết ?!
“Anh nói rồi, bà nội anh là bác sĩ Đông y, anh học lỏm được chút ít.”
đường làm tổng tài bây cũng cạnh tranh khốc liệt ghê.
Tôi ra khỏi viện, ôm bụng lặng im.
Phó Thời đi sau, nắm chặt tay tôi, bàn tay ấm áp.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Đừng lo, anh chịu trách nhiệm, chúng ta có kết…”
Tôi xoa bụng, cắt lời anh:
“Em muốn đi vệ sinh, nặng.”
Chết tiệt, do ăn vặt quá nhiều khi đi dạo, thấy nặng bụng rồi.
Trong vệ sinh sóng yếu, điện thoại không được, tôi đầu tự kiểm điểm.
Sớm biết không chơi đùa với Phó Thời kiểu đó.
Hai đứa chơi quên trời đất, quên cả biện pháp an toàn.
Nhưng mà… body Phó Thời quá ổn.
Tám múi, eo săn chắc, lực dồi dào, lại còn kiên nhẫn.
Dắt ra ngoài cũng nở mày nở mặt. thấy chẳng xuýt xoa:
“Con bé ăn uống tốt thật.”
Quan trọng hơn, anh vẫn còn rất nhiều giá trị lợi dụng.
Tôi chỉnh đốn suy nghĩ, bước ra khỏi vệ sinh thì đúng lúc điện thoại đổ chuông — bạn thân gọi.
Người tôi mê sắp tổ chức concert, cô ấy giành được hai vé.
“Thật á? Vậy dẫn tớ đi với, chỗ ngồi nào, đặt khách sạn chưa? Để tớ tra vé máy bay.”
Vừa dứt lời, có người như một cơn gió lao thẳng tới.
“Tần Du! Em đang làm gì hả?! Em định bụng ôm con của anh trốn à?!”
3
Không biết vì lý do gì mà Phó Thời lại nảy ra suy nghĩ kỳ quặc đó.
sau hôm ấy, anh ta cứ như chim sợ cành cong.
Hệ thống an ninh ở biệt thự được nâng cấp lên cấp độ sử thi, mỗi lần tôi ra khỏi , anh ta đều cử hơn hai mươi vệ sĩ sát từng bước.
Phó Thời nói chỉ cần tôi không trốn thì người đó nghe tôi hết.
“Tỉnh thật không?”
Tôi đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đưa hết ông vệ sĩ vào xưởng làm việc, mỗi tháng chia tôi một nửa tiền lương, nghe cũng không tệ lắm.
Phó Thời thành ra người gặp gió cũng hoảng, rõ ràng người đang mang thai là tôi, vậy mà người lo sợ lại là anh ta.
Tôi thậm chí còn thấy được lịch sử tìm kiếm trên điện thoại anh.
【Làm sao biết một người phụ nữ thật yêu bạn?】
【Dấu hiệu phụ nữ muốn giữ con chồng là gì?】
【 nắm giữ trái tim phụ nữ?】
Thấy anh hoang mang đến , tôi quyết định giúp một tay.
Tôi lập tức tìm kiếm khóa như “dây chuyền ngực”, “quỳ trong vest”, “kẹp áo sơ mi” v.v…
Hy vọng thuật toán ghi nhớ tôi.
Cuối cùng, vào một buổi tối nào đó, khi Phó Thời đang lướt web, thứ đập vào anh là video hướng dẫn:
【Muốn nắm giữ trái tim phụ nữ, học ngay 10 động tác nửa kín nửa hở , đảm bảo bạn gái không chạy nổi!】
Tôi liếc sang, thấy anh ta đang tua đi tua lại học từng khung hình một nghiêm túc, trong liền biết – gần đây chắc có phúc rồi.
Không chỉ riêng Phó Thời trở nên lạ thường, mà cả những người xung quanh anh cũng đầu có biểu hiện kỳ cục.
Ví dụ như quản trong biệt thự hay cô giúp việc nấu ăn, hai người đó dạo gần đây cứ hay dùng ánh đồng cảm nhìn tôi.
Tôi vẫn còn nhớ như in, lần đầu tiên Phó Thời đưa tôi đến biệt thự qua đêm, bác quản nhìn tôi bằng ánh đầy xúc động, còn nói một câu rất kỳ lạ.
“Cô là cô gái đầu tiên thiếu đưa về đấy. lâu rồi tôi mới thấy thiếu rạng rỡ đến vậy.”
Tôi lập tức đứng bật dậy, quay đầu nhìn Phó Thời:
“ đây anh liệt cơ mặt à? Bây khỏi rồi? Hay là trầm cảm?”
là bệnh tâm lý thì tôi phải tính thêm tiền.
Tôi là chim hoàng yến, không phải chó trị liệu, không có nghĩa vụ điều tiết tâm trạng cho người khác.
May mà sau lần đó, không còn nói lời kỳ cục , cho đến hôm nay.
“Nghe gì chưa, cô Tần Du mang thai rồi đó.”
“Thật á? Vậy cô ấy định trốn luôn à? Tôi nghe nói cô Kiều Uyển về nước rồi đấy.”
“Nhưng tôi vẫn thấy cô Tần Du hợp với thiếu hơn.”
Hai người thì thầm trong bếp.
Cho đến khi tôi ho một tiếng, cả hai mới như tỉnh mộng, lúng túng nhìn tôi gượng.
“Cô Tần Du, cô không nghe thấy gì chứ?”
“ âm cũng đâu có tốt nhỉ.”
Hơn , lúc nói chuyện cũng chẳng thèm hạ giọng. Tôi chỉ có mặc định là muốn để tôi nghe thấy.
Dưới sự truy hỏi tận gốc của tôi, quản cuối cùng cũng chịu hé lộ sự thật.
Thì ra đây Phó Thời từng có một người trong , bây cô ta về nước.
sợ tôi biết chuyện chịu không nổi, rồi mang con trốn.
Tôi chỉ muốn nói…
Làm ơn đừng đọc ngôn tình tổng tài !
có trốn thật thì tôi cũng phải cầm thêm nhiều tiền chứ.
Khổ gì thì khổ, chứ không được khổ bản thân.
Tôi đầu tính xem làm nào moi được thêm tiền.
Nghĩ mãi nghĩ miết, đến nỗi không biết Phó Thời đứng sau lưng khi nào.
Anh ôm tôi phía sau, đầu tựa vào hõm cổ tôi, giọng khẽ thì thầm:
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ lừa tiền anh.”
Nói xong câu đó, cả hai chúng tôi cùng sững lại.
Chết tiệt.
Tôi vừa nói quái gì vậy trời?!