Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Về đến biệt thự, Tần Yến Châu bất ôm lấy tôi rồi cúi hôn xuống.
Sau đó anh buông tôi ra một chút, nghiêm túc nhìn tôi: “ Hựu Tâm, biết không? chính là – phiên bản tốt nhất của , không phải so với bất kỳ ai.”
Tôi ngẩn người nhìn anh, lời ấy như đang đáp lại những câu trước kia Lục Dự dùng để so sánh tôi với Trần Nguyệt Doanh.
Anh ấy… sao lại hiểu tôi đến thế?
Anh biết rõ những thói quen nhỏ mà Lục Dự đã sớm quên, biết tôi thích loại kẹo nào, món ăn nào, thích phim gì…
Anh lại tiến thêm một bước nữa so với trước đây.
Tôi cũng không phản kháng.
Tần Yến Châu nhìn tôi sửng sốt, rồi đột ngột bế bổng tôi lên, bế thẳng phòng anh.
Tôi từng chỉ có một người đàn ông là Lục Dự.
Lúc khi Lục Dự theo đuổi tôi, tôi luôn mang nghi .
Nhưng sự kiên trì chân thành của hắn, thái độ dịu dàng với bà tôi, những lần lặng lẽ giúp đỡ sau lưng… đã khiến tôi động.
Về sau vì cha mẹ hắn phản đối, cắt hết nguồn kinh tế của hắn.
Tôi từng nghĩ, đó là thời điểm hắn sẽ nhìn rõ khoảng giữa chúng tôi.
Nhưng hắn không hề thoái lui, mà cùng tôi vừa thêm vừa đi học.
Cuối cùng cũng là cha mẹ hắn mủi mà chấp nhận.
Tôi mới thật sự hắn một trọn vẹn.
Khi bà tôi – người thân duy nhất của tôi – qua đời, hắn ôm chặt tôi, dịu dàng nói tôi vẫn còn có hắn.
Hắn sẽ luôn tôi.
Vậy mà một đoạn tình như thế, đến nay lại thành ra thế này.
Nếu đã vậy… thì học đổi một người đàn ông khác thôi.
…
Thứ Sáu, nhóm cùng đến khu nghỉ dưỡng tận hưởng cuối tuần.
Lúc chia phòng homestay, mặt Lục Dự trông rất khó coi.
Hắn lén nói với Tần Yến Châu: “ lẽ hai người thật sự định ngủ cùng phòng à? Chia phòng ra đi.”
“Cùng phòng thôi mà, cậu biết rõ tôi ghét cô ta, còn lo gì.” Tần Yến Châu đáp lại.
Tôi bất xuất hiện, mặt Lục Dự càng tệ hơn, lời vừa đến miệng đành phải nuốt xuống.
Sáng hôm sau, Lục Dự mặt mày sa sầm kéo Tần Yến Châu ra ngoài.
Đúng lúc tôi đang đứng trên ban công tầng hai, nghe được tiếng bọn phía dưới.
“Đêm qua hai người ngủ với nhau rồi phải không?” Lục Dự giận dữ chất vấn.
“Không phải tối qua cậu ngủ ngon cô bạn gái ngoan của cậu sao? Lại rình rập nghe trộm bọn tôi à? Lục Dự, cậu biến thái rồi đấy?” Tần Yến Châu nói.
“Tần Yến Châu! Cậu đang giả ngu với tôi phải không?”
Lục Dự nổi giận: “Đủ rồi, tôi không cậu giả vờ bạn trai của Hựu Tâm nữa!”
7
“Hừ, vậy cậu định nói sao đây? Nói cậu mới là bạn trai của cô ấy?”
“Nói rằng cậu muốn ra ngoài chơi bời, muốn chơi bạn của cô ấy, nên mới lừa cô ấy rằng tôi là bạn trai của cô ấy à?”
Tần Yến Châu cười lạnh: “Cậu dám nói ra mấy lời đó không?”
“Cậu…” Lục Dự nghẹn họng.
“Vậy còn cô bạn gái mới của cậu thì sao? Không phải cậu rất thích cô ta sao? Cô ta vẫn đang đứng kia kìa.” Tần Yến Châu hờ hững nói.
“Tôi và Nguyệt Doanh từ đã nói rõ, chỉ là mối quan hệ ngắn hạn!”
“Tôi bao có định từ bỏ Hựu Tâm. Người Hựu Tâm yêu là tôi!”
“Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nhớ lại. Tôi sẽ thành khẩn xin lỗi cô ấy, cầu hôn cô ấy, thề rằng đời này chỉ có mình cô ấy. Cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi.”
“Còn cậu thì sao? Lợi dụng lúc tôi không để mà lên giường với cô ấy, cậu còn là anh của tôi nữa không?”
Lục Dự phẫn nộ đến cực điểm: “Tần Yến Châu, phải cậu nói cậu ghét cô ấy sao?!”
“Hừ, tôi nói bao ? Không phải luôn là do các người nói à?” Tần Yến Châu cười khẩy.
Lục Dự siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn anh: “Tôi thật không , người anh tốt như cậu lại đào cho tôi một hố lớn như vậy! Cậu giấu diếm tình bẩn thỉu dành cho Hựu Tâm, lợi dụng cơ hội này để chiếm đoạt cô ấy!”
“Lục Dự, mọi chuyện do chính cậu tạo thành. Câu ‘Tôi là bạn trai của cô ấy’ – là do chính miệng cậu nói ra.” Tần Yến Châu bình tĩnh đáp.
mặt Lục Dự u ám, hoảng loạn hiện rõ trên nét mặt.
“Bây tôi và Hựu Tâm đã xảy ra chuyện rồi, còn cậu cũng cho rằng Trần Nguyệt Doanh rất hợp với cậu. Vậy thì như tôi từng nói, cứ sai rồi thì sai tiếp luôn phải tốt hơn sao?”
“Chờ đến khi Hựu Tâm nhớ lại, cậu khỏi xin lỗi, để tôi xin lỗi. Như vậy không phải ai cũng vui vẻ à?” Tần Yến Châu cười nhạt.
Lục Dự nhìn anh, bật cười lạnh: “Tôi không quan tâm đến chuyện cậu và Hựu Tâm đã xảy ra chuyện. Có lẽ điều đó sẽ càng khiến cô ấy dễ dàng tha thứ cho tôi hơn.”
“Tôi sẽ lập tức chấm dứt với Nguyệt Doanh, sẽ cố gắng bù đắp mọi thứ. Tôi muốn , cuối cùng cán cân trong Hựu Tâm sẽ nghiêng về phía ai!”
…
Tôi ngồi trên ban công tầng trên, nhàm chán vọc mấy chậu hoa.
Chợt thấy Trần Nguyệt Doanh đứng phía kia bức tường, đã lặng lẽ nghe lén toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn .
Khi nghe đến câu nói của Lục Dự, cô ta hoảng hốt quay người bỏ chạy.
8
Buổi chiều, khi đám đàn ông đang câu cá.
Trần Nguyệt Doanh đột nhiên gọi tôi: “Hựu Tâm, chúng ta đi hái nho đi, trông vui lắm đó.”
Tôi liếc cô ta một đầy ẩn , mỉm cười rồi đi cùng.
Trong vườn nho.
Trần Nguyệt Doanh bất đưa điện thoại cho tôi: “Hựu Tâm, tôi cho cậu này.”
Tôi nhận lấy, cúi .
“Có nhiều lắm, cậu từ từ mà . Đây là ảnh tôi chụp từ điện thoại của Lục Dự đấy.” Trần Nguyệt Doanh cười nhạt nói, mang theo vẻ mỉa mai rõ rệt.
Tôi nhìn điện thoại, từng tấm từng tấm ảnh thân mật của tôi và Lục Dự — ảnh hôn môi, ảnh trên giường, tất có.
Tôi trả lại điện thoại cho cô ta, nhìn cô ta: “ gì đây?”
Cô ta khựng lại một chút, cười lạnh: “ gì ư? Lục Dự nói cậu là bạn gái của Tần Yến Châu, nhưng cậu lại có đống ảnh thân mật với Lục Dự, từ thời đại học đến tận bây , cậu nghĩ chuyện đó có nghĩa là gì?”
“Ồ, nhưng mọi người nói bạn trai của tôi là Tần Yến Châu mà.” Tôi bình tĩnh đáp.
“ Hựu Tâm, cậu thật sự ngu ngốc sao? Nhìn những tấm ảnh này còn không nhận ra à? Lục Dự đang lừa cậu!”
“Bạn trai của cậu từ đến cuối là Lục Dự! từng là Tần Yến Châu!”
“Chỉ vì cậu mất trí nhớ, Lục Dự không muốn tiếp tục bạn trai cậu nữa nên mới nhân cơ hội lừa cậu tin rằng Tần Yến Châu là bạn trai cậu, để hắn có thể thoải mái ra ngoài vui chơi!”
“Tần Yến Châu cũng đang phối hợp cùng Lục Dự để lừa cậu đấy.”
“Cậu hoàn toàn đang xoay như chong chóng, bọn biến thành trò cười!”
“Tôi là bạn cậu, thấy không chịu nổi nữa nên mới tốt bụng nói cho cậu biết!”
Trần Nguyệt Doanh cứ thế bực bội mà tuôn ra từng câu một, không sót chi tiết nào.
mặt tôi vẫn bình thản như cũ.
Cô ta sững sờ nhìn tôi, vẻ mặt không thay đổi lấy một chút.
Tôi khẽ cười: “Thế thì sao? Hiện tại… có gì không tốt sao? Tần Yến Châu đối xử với tôi tệ à? Hay anh ấy tệ hơn Lục Dự ngày trước?”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, khó tin: “Cậu… cậu biết hết mà vẫn bình tĩnh như vậy sao?”
Cô ta như chợt nghĩ đến điều gì đó, giật mình: “ lẽ… cậu căn bản từng mất trí nhớ?!”
Tôi vặt mấy chùm nho trong tay: “A, cậu phát hiện rồi à. Nhưng là bạn bè thì đừng kể ra nhé.”
“Cậu… cậu…”
Cô ta thật sự kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu từng mất trí nhớ, vậy mà còn Tần Yến Châu như thế!”
“ Hựu Tâm, cậu thật sự giấu quá giỏi!”
“Tôi phải đi nói cho Lục Dự biết, phải nói cho Tần Yến Châu biết, rằng cậu căn bản từng mất trí nhớ! Ngay từ đã là lừa !”
9
Tôi ăn một quả nho, nhìn cô ta, bật cười: “Cậu chắc chắn muốn đi nói sao? Cậu chắc chắn muốn bóc trần tất mọi chuyện, rồi cậu vẫn có thể Lục Dự sao?”
Cô ta khựng lại, mặt thoáng hoảng hốt, có lẽ vừa nhớ đến lời Lục Dự buổi sáng nói sẽ kết thúc với cô ta.
Ngay sau đó, cô ta lại hừ lạnh: “Tôi nói với Lục Dự rằng cậu giả vờ mất trí nhớ, cậu luôn lừa gạt anh ấy, còn cố tình lên giường với Tần Yến Châu. Cậu nghĩ anh ấy còn muốn cậu nữa không? Không phải càng có lý do để nghiêng về phía tôi sao?”
“Thế thì xin lỗi nhé, tôi không thể để hình tượng bấy lâu nay của mình trong mắt sụp đổ được.”
“Tôi sẽ nói với vẻ thương rằng, bởi vì Lục Dự lừa tôi, khiến tôi nghĩ anh ấy không tôi nữa, tôi tổn thương quá nặng, nên mới ngã vòng tay của Tần Yến Châu.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ta: “Cậu nói , anh ấy sẽ tin là tôi cố lừa dối, hay sẽ tin là tôi tổn thương đến mức không thể chịu nổi? Cậu nói , anh ấy sẽ càng áy náy thương xót tôi, hay là sẽ thật sự không tôi nữa?”
Mới nãy, phải cô ta vừa nghe chính miệng Lục Dự nói không hề bận tâm việc tôi ngủ với Tần Yến Châu hay sao, hử.
Trần Nguyệt Doanh nhìn tôi như vậy, hãi lùi về sau một bước, ánh mắt không thể tin nổi, như thể đến hôm nay mới thật sự quen biết tôi.
“ Hựu Tâm, tôi không … không đây mới là bộ mặt thật của cậu! Cậu hoàn toàn không giống như trước cậu thể hiện…”
“Trước tôi thế nào?”
Tôi bật cười nhìn cô ta: “Trần Nguyệt Doanh, cậu cố tình thân với tôi, trăm phương ngàn kế tiếp cận Lục Dự, cậu không hiểu rõ bản thân cậu vì gì sao? Sao lại phải để đến việc tôi có mục đích gì khác?”
mặt Trần Nguyệt Doanh tái nhợt: “Tôi… tôi thật yêu Lục Dự! Còn cậu, cậu luôn luôn giả vờ! Cậu rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra mà vẫn lên giường với Tần Yến Châu!”
“Cậu hoàn toàn không giống như những gì mọi người vẫn nghĩ — mạnh mẽ, dũng , thiện, chân thành, một một dạ yêu Lục Dự! Cậu căn bản không phải như vậy! Cậu căn bản không hề yêu Lục Dự!”
“Hừ, ai nói tôi không yêu Lục Dự?”
Tôi thấy thật nực cười: “Nếu không phải là hắn đẩy tôi vòng tay Tần Yến Châu, phải tôi vẫn luôn yêu hắn sao? Tôi đã từng phản bội hắn như hắn phản bội tôi sao?”
10
Tôi nhìn cô ta đầy nghi hoặc: “Cậu lấy tư gì mà nói những lời cao thượng với tôi như vậy? Nếu Lục Dự có gì trong tay, cậu còn nói nổi là mình thật yêu hắn sao? Hừ.”
mặt Trần Nguyệt Doanh lúc trắng lúc xanh: “Cậu… cậu… Hựu Tâm, cậu thật !”
“Tôi ? Người đem bạn gái mình đẩy vòng tay kẻ khác không , kẻ cắm sừng bạn gái với bạn thân của cô ấy không , mà tôi mới là người sao?”
Tôi cười nhạt nhìn cô ta: “Trần Nguyệt Doanh, cậu nên thấy may mắn, bởi vì giữa Tần Yến Châu và Lục Dự, tôi chỉ giữ lại một người, và tôi cũng không có hứng thú tranh giành gì với cậu.”
“Trong mắt tôi, Lục Dự đã bẩn rồi. Cậu muốn thì cứ dùng bản lĩnh của mình mà giữ lấy. Tôi sẽ không phá hỏng chuyện của cậu đâu, cứ yên tâm.”
Trần Nguyệt Doanh run rẩy nhìn tôi: “Vậy là… Hựu Tâm, cậu không yêu Lục Dự, cũng không yêu Tần Yến Châu… Cậu chỉ muốn dựa một người đàn ông giàu có, bất kể là Lục Dự hay Tần Yến Châu, chỉ có thể cho cậu một cuộc sống tốt, cậu chấp nhận?!”
Tôi bắt thấy mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói rồi, tôi từng yêu Lục Dự. Nhưng thứ tôi nhận được là gì? Với tư gì tôi phải tiếp tục yêu một người đàn ông như thế?”
“Tần Yến Châu cũng từng lừa tôi, vậy tôi dựa đâu mà trao trái tim cho anh ta?”
“Chỉ là, so với Lục Dự, Tần Yến Châu trong mắt tôi đến mức bẩn như thế thôi. Chỉ anh ta đối xử tốt với tôi, cho tôi thứ tôi muốn, tôi tự nhiên sẽ đối xử tốt lại với anh ta.”
Trần Nguyệt Doanh nhìn tôi: “Cậu chắc chắn Tần Yến Châu sẽ cậu nắm trong tay sao? Anh ta là người trong đám bạn đó ai cũng công nhận là khó đoán và nhất đấy.”
Tôi thong thả xoay quả nho trong tay: “Cậu có bản lĩnh của cậu, tôi có bản lĩnh của tôi.”
“Cậu và tôi hiểu rõ cuộc sống nghèo khổ là thế nào, cậu muốn gì, quyền quyết định là cậu.”
Nếu Trần Nguyệt Doanh không gì tôi, tôi sẽ không động đến cô ta.
Còn nếu cô ta vẫn cố chấp, như trước đây coi tôi là kẻ địch…
Tôi đột nhiên giác ngoài vườn nho có một bóng người như đang lén nghe lén, quay nhìn lại, chỉ thấy tán lá khẽ lay động.
11
Tôi và Trần Nguyệt Doanh xách giỏ nho đi ra khỏi vườn nho.
Tần Yến Châu bước đến từ phía đối diện, đến gần liền lấy giỏ nho trên tay tôi.