Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Không phải tôi không biết ghen, mà là tôi ghen để làm gì?

Chu Đình có tám múi cơ bụng, vòng eo chó săn, quan trọng là cái mặt còn đẹp ngang minh tinh showbiz.

Người đuổi anh ta, đây xếp hàng dài đến tận nước Pháp.

Mà tôi, là chim hoàng yến bên anh ta, tuy hơi uất ức một chút, mỗi tháng một triệu tệ tiền tiêu vặt cũng đủ để xoa dịu mỏi mệt.

Phúc lợi như thế rồi, tôi còn đạp nữa?*

*Là một câu nói mạng xã hội phổ biến của Trung Quốc. Chỉ việc ai đó đã được hưởng quá nhiều rồi mà còn đòi hỏi thêm những thứ nhỏ nhặt hoặc không thiết.

Phụ nữ thông minh, chưa bao giờ rước phiền phức vào người.

2.

Chu Đình thư phòng đi , lại lười nhác xuống bên tôi.

Vừa xem bộ phim truyền hình ngớ ngẩn với tôi, vừa cầm lấy điện thoại.

Bỗng nhiên, lông mày anh ta nhíu lại, ngón chạm chạm vài cái trên màn hình.

Với đôi mắt cận 1.5 của mình, tôi liếc qua, thấy anh ta nhắn lại:

“Biết rồi.”

Ồ hô~ Thái tử gia tối nay đi ngủ bên ngoài à?

Thế chẳng phải tôi được tha hồ bung lụa rồi ?

Tôi cố kìm nén sự phấn khích, còn giả vờ chu đáo rót cho anh ta nước.

Chu Đình không uống, ngược lại dang cánh dài ôm tôi vào lòng, dựa sát vào tôi đầy hờ hững lười biếng.

Mi mắt rậm rạp, giọng nói mơ màng:

“Tối nay anh có một bữa tiệc, muốn đi cùng không?”

Ơ…

Anh với chị hoàng yến khác có đêm vui vẻ thì tôi đâu góp mặt nhỉ.

Làm vậy chẳng khác gì tôi là một phần trong cái play của người…

Trong lòng tôi thầm cà khịa, miệng nhẹ nhàng yếu ớt nói:

“Anh cứ đi đi, em không quen buổi tiệc đó.”

Chu Đình “ừ” một tiếng, cũng không ép tôi.

Chỉ ôm tôi như đang ôm mèo, hít hà cả buổi, sau đó mới xách áo khoác rời đi.

Anh ta vừa rời khỏi trước chân, tôi đã gọi hội bạn thân kéo nhau thẳng tiến phố .

Bạn thân tôi cười trêu:

“Người kia nhà mày nỡ để mày ngoài chơi tối nay thế?”

Tôi vừa ngắm gã DJ mới trông ngon lành, vừa đáp:

“Chu Đình không có nhà, nên tranh thủ xõa một trận.”

Bạn tôi cười ha hả, rồi lại nói một câu khiến tôi suýt sặc rượu:

“Tao nghe nói mày với Chu Đình sắp đính hôn đó nha.”

Tôi đang cầm rượu, siết lại.

“Hả?”

“Là Hạo tử nói đó, bảo gần đây Chu Đình đang chuẩn bị đính hôn, làm rình rang lắm. Mày mà thực sự chốt được vị thái tử gia , thiên hạ phải trố mắt .”

Tôi chậm rãi uống cạn rượu, hồi lâu mới nói một câu:

“Đừng nói người khác, chính tao giờ cũng thấy choáng.”

3.

Bạn tôi còn nói tiếp gì đó, tôi đã vội vàng giả vờ vô tư chuyển chủ đề.

đầu óc lại bắt đầu rối bời.

Tôi và Chu Đình từng ký hợp đồng với nhau.

Bề ngoài là cặp đôi tình cảm yêu đương thắm thiết, để anh ta đối phó với ba mẹ suốt ngày giục cưới và lũ hồ tinh bên ngoài.

Thực chất, tôi chỉ là một con chim hoàng yến trong nhà anh ta.

Vậy mà bây giờ, Chu Đình kết hôn?

Anh ta cưới ai?

Thế còn bản hợp đồng kia, có còn hiệu lực không?

Đầu tôi như sắp nổ tung, lòng rối như tơ vò.

Uống liền hai nữa để giải sầu, tôi quyết nhảy nhót một chút cho đỡ stress.

Vừa đứng dậy, tôi đã thấy trước cửa có chút náo động.

Tôi bản năng ngẩng đầu nhìn, thì thấy thanh niên nam nữ bước vào.

Trong đó có một người đàn ông, dáng người cao ráo, khí chất cao quý.

đèn lấp lánh hắt lên khuôn mặt tựa như trúng xổ số gene của anh ta, nổi bật đến lạ thường.

người đi cùng vô thức vây quanh anh ta.

???

!!!

Má ơi, Chu Đình lại ở đây?!

Anh ta không phải đi hẹn hò với người khác ?!

4

Có lẽ mắt tôi nhìn quá lộ liễu, Chu Đình bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Tôi giật mình, co người trốn sâu vào trong ghế, đến thở mạnh cũng không .

Xong rồi xong rồi, trước mặt anh ta tôi luôn đóng vai thỏ trắng nhỏ mềm mại ngoan ngoãn.

Giờ mà bị bắt gặp đang hút thuốc uống rượu trong thì bị anh ta đập chết tại chỗ.

Liếc nhìn đám bạn đang điên cuồng quẩy trên sàn nhảy, tôi lặng lẽ xách túi, chuẩn bị chuồn lẹ vào nhà vệ sinh.

Tránh trước đã, giữ mạng là chính.

Đám thái tử gia chắn sẽ vào phòng riêng uống rượu, đợi họ rút hết rồi tôi sẽ chuồn.

Không ngờ được, bọn họ lại chọn ngay cái lớn sát bên tôi.

Cười nói rôm rả, náo nhiệt vô cùng, cô gái xung quanh cũng ngoái đầu nhìn sang.

Tôi co rúm lại trong góc tối, không nhúc nhích, chỉ nhân lúc nhân viên phục vụ mang rượu tới mà len liếc một cái.

Xui làm , chỗ Chu Đình lại đối diện thẳng tôi. Anh ta đang nghiêng đầu lắng nghe một cô gái nói gì đó, sườn mặt góc sắc nét.

Tôi hoảng hồn rụt người lại, trong lòng gào thét.

Giờ mà đứng lên thì kiểu gì cũng bị phát hiện mất!

Trong lúc tôi còn đang nghĩ cách trốn đi, giọng trò chuyện ở bên lại truyền tới:

“Đình ca, không uống rượu à?”

“Không uống, tụi mày uống là được rồi.”

“Tôi hiểu mà hiểu mà, chị dâu không thích mùi rượu đúng không?”

“Biết rồi còn hỏi?”

Chu Đình tựa lưng uể oải, nghịch điện thoại, khóe môi còn cong cong cười.

“Bọn mày chơi đi, tao gọi cho cô ấy cái đã.”

“Ui ui ui ui——”

Trong tiếng chọc ghẹo, đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ.

Chị dâu nào? Tôi chưa từng phàn nàn mùi rượu trước mặt anh ta nha?

Quả nhiên, Chu Đình có chim hoàng yến mới rồi.

Mẹ nó, đồ đàn ông tồi!

Đang chửi thầm trong lòng, điện thoại trong túi tôi lại đột ngột đổ chuông, giữa một dãy im ắng thì cực kỳ chói tai.

Đáng kiếp, ai mà giờ lại gọi cho tôi!

Tôi hoảng loạn gào thét trong đầu, cuống cuồng móc điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, thở phào nhẹ nhõm.

vừa nhìn thấy tên người gọi, cả người tôi như bị sét đánh ngang tai.

5

Chu Đình gọi điện cho tôi làm gì chứ?

Không thể bắt máy, cũng không bắt.

Tôi chỉ có thể run rẩy đợi anh ta động cúp máy.

Giờ thường là lúc tôi đang tắm, Chu Đình sẽ hiểu thôi. Quả nhiên, anh ta không gọi lại nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát chết, thò đầu nhìn, thấy Chu Đình đang cúi mắt nhìn điện thoại.

Sắc mặt khó đoán.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xem anh ta đang nghĩ gì, tranh thủ lúc đứng dậy chuồn đi thì bên chợt vang lên một giọng nam xa lạ, đầy nhiệt tình:

“Em gái xinh đẹp, em uống nhiều quá ngã xuống đất rồi hả?

Để anh đỡ em dậy nha.”

Tôi co rúm lại trong góc, vội vàng xua chối, hạ giọng:

“Không , không , em đứng được.”

Tên kia nói oang oang:

“Em gái, một mình thì không được đâu, nhìn mặt em đỏ hết rồi kìa.”

Tôi đỏ là vì gấp đến nỗi nghẹn!

Không muốn dây dưa với cái thể loại đàn ông cho mình là trung tâm vũ trụ, tôi chỉ mong hắn biến đi càng nhanh càng tốt, nếu không cứ ầm ĩ thế thể nào cũng dẫn dụ Chu Đình tới.

Thế là tôi nhạt nhìn hắn:

“Không quan tâm, làm ơn đi cho.”

Tên đó cười khẩy, giọng khinh khỉnh:

“Ôi dào, chơi đùa một chút thì có đâu? Giả vờ làm cao cái gì?”

Vừa nói vừa cúi người kéo tôi, hành động sàm sỡ khiến không ít người ngoái lại nhìn.

Tôi càng thêm cuống cuồng.

Ngay lúc ấy, sau lưng tên kia vang lên một giọng nói băng:

“Cô ấy bảo mày cút, mày không nghe thấy à?”

Cả người tôi cứng đờ, ngay sau đó tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Xong thật rồi, coi như tan nát cả rồi…

6

Chu Đình lúc mặt thì đúng kiểu mang áp lực hủy diệt, ba cây số quanh anh ta chẳng mọc nổi một ngọn cỏ.

Tên đàn ông kia xám xịt mặt mày, ngượng ngùng gãi mũi rồi lủi mất.

Hắn vừa đi, thì tôi cũng chính thức… toi đời.

Tôi luống cuống muốn giải thích, Chu Đình chỉ liếc xuống trên cao, mắt u ám khó dò.

Rồi anh ta quay đầu nói với bạn bè ở bên rằng có việc, sau đó quay gót bỏ đi.

Tôi giật bắn người, chẳng kịp nói lời nào với đám bạn, vội vàng đuổi ngay.

Mãi đến khi vào , Chu Đình im lặng không thèm để ý đến tôi.

Tôi vội vàng kéo dây an toàn cài lại, thì anh ta đạp ga một phát, vọt đi vèo vèo như muốn nhấn chìm tôi bằng cảm giác bị ép sát lưng ghế.

Tôi không hó hé nửa lời, chỉ muốn quỳ xuống hát “Chinh phục” dỗ anh ta nguôi giận.

Chờ mãi chẳng thấy nói gì, tôi bắt đầu hoảng loạn trong đầu: Hay là nói tôi bị nhập hồn? Hay bảo mình chỉ đi ngang qua? Liệu anh ta có nổi đóa rồi đá tôi luôn không?

Trong lúc tôi đang run như cầy sấy thì dừng lại, đã về đến nhà.

Chu Đình xuống , vòng qua đầu đến bên cửa phụ, bế thẳng tôi — kẻ đang lút chuẩn bị lẻn xuống — vác lên vai.

Tôi lắp bắp:

“Chu, Chu Đình…”

Cái tư thế làm bụng tôi bị vai anh ta đè đến khó chịu, tôi liền hơi giãy giụa.

Kết quả bị anh ta vỗ nhẹ một phát sau lưng:

“Nhiều sức như vậy thì tối nay anh thức đêm đi.”

Tôi: “…”

Hai tai đỏ bừng, cả người cứng ngắc trên vai anh ta, không động đậy nữa.

7

Nhiều lúc tôi mệt tới mức chỉ muốn gọi 113.

Nếu lịch sử không có ghi chép, tôi còn tưởng kim tháp Ai Cập là đêm nay tôi xây lên.

Ôm gối, tôi thở dài một cái rồi nhắn tin báo bình an cho đám bạn thân.

Chưa được bao lâu, phía sau đã có người nằm xuống giường.

Cũng mang mùi sữa tắm và nước nóng y hệt như tôi.

Tôi phản xạ muốn quay đầu chui vào lòng anh ta, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng xấu hổ ở .

Thế là tôi cứng đơ như khúc gỗ, nhúc nhích cũng không xong mà nằm yên cũng không được.

Ngón chân bắt đầu bấu chặt vào không khí, móc lia lịa như muốn đào hố trốn xuống.

“Tiểu Uyển, quay qua đây.”

Giọng Chu Đình vang lên sau lưng, chẳng nóng cũng chẳng .

“Ờ ờ, được…”

Tôi xoay người lại, nở nụ cười nịnh nọt nhìn anh ta.

Sợ đến mức tưởng anh ta sẽ móc cồn và dây nịt để “vừa đánh vừa khử trùng”.

Tôi cứ tưởng mặt anh ta sẽ đen như đáy nồi, ai ngờ lại đang nhìn tôi với mắt nửa cười nửa không.

Đường cằm rõ nét, mắt hơi híp lại trông như hồ tinh đực, nhìn là thấy nguy hiểm chết người.

Anh ta nhéo má tôi một cái, sau đó dang kéo tôi ôm vào lòng.

“Ngủ đi.”

???

Không tính sổ luôn à?

Tôi nhìn trộm Chu Đình với vẻ khó tin.

“Nếu không ngủ được, thì tiếp tục chủ động đi?”

Chu Đình nhắm mắt, giọng lười biếng vang lên.

Tôi thu mắt lại, giả chết tại chỗ.

mà… lòng tò mò không chịu được, tôi len hỏi một câu:

“Chu Đình.”

“Hửm?”

Anh ta hé mắt liếc sang tôi, mắt .

Tôi sửa miệng:

“Ông xã, chuyện ở , anh không giận ?”

Chu Đình chỉ siết chặt , kéo tôi vào lòng hơn một chút, sau đó nhạt nói:

“Em tưởng anh là thằng ngốc à?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương