Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Kèm theo là tấm ảnh tôi đang nói chuyện với anh họ.

Ngay đó là nhắn thứ hai:

“Á! Xin lỗi anh Quý! Em gửi nhầm người QAQ, anh đừng hiểu lầm Trì Kha nha, em đi thử tình hình giúp anh~”

Không biết Cố Niệm moi đâu ra số của Quý Trường Chiêu nữa.

kiểu chia rẽ này là quá lộ liễu, Cố Niệm tìm mọi cơ hội để bôi xấu tôi.

Quý Trường Chiêu chỉ biết bó : “ ra chặn WeChat vẫn chưa đủ.”

Tôi trêu anh: “Dù gì cô ta cũng thích anh mà, tìm cách liên lạc cũng là chuyện thường.”

Anh hừ một : “Bị cô ta thích là xui xẻo.”

Để dập hẳn chuyện này, trước chặn số, anh còn gửi một nhắn:

“Nếu cô rảnh quá, tôi có thể đưa cô đi bóc lịch cho bớt rảnh.”

Ban đầu tôi nghĩ, với thái độ rõ ràng như thế, Cố Niệm biết điều rồi chứ.

tôi đã đánh giá thấp độ “trà” của cô ta… độ dày mặt nữa.

9

nghỉ trưa, tôi cầm cốc ra phòng trà định pha một ly cà phê.

ở phòng vận hành, Mặc Mặc, bỗng ghé sát lại:

“Kha Kha, chị có phát hiện dạo này Cố Niệm hay tầng 21 không?”

Chỉ cần nghe tên Cố Niệm là tôi đã thấy có dấu hiệu PTSD.

Tôi khuấy cà phê, hỏi lại: “Tầng 21?”

mà, văn phòng của anh Quý trên tầng 21 còn gì.”

Mặc Mặc nhấp một ngụm trà kỷ tử, lim dim mắt vẻ như đang suy nghĩ sâu xa: “Với cả lần nào xuống, cô ta cũng cười tít mắt, còn hay cầm gì đó nữa.”

Rồi đột nhiên cô ấy vỗ vai tôi, tròn mắt ngạc nhiên: “Chị nhớ không? Trước đây boss có bảo là kết hôn, chị nghĩ có nào là với cô ta không?”

Tôi chưa nghe Quý Trường Chiêu nhắc gì về chuyện Cố Niệm tìm gặp anh, chắc lại là trò mèo .

đầu tôi Cố Niệm cùng vào làm việc.

cô ta chưa bao nghiêm túc trong công việc.

tôi thăng chức làm quản lý, cô ta vẫn mãi dậm chân tại chỗ.

Tôi sớm đã biết cô ta không có tâm làm việc nghiêm túc, chỉ muốn đi đường tắt thay vì trau dồi năng lực.

đó tôi chưa nhìn ra bộ mặt “trà” của cô ta, thậm chí còn coi là bạn bè, thay cô ta xử lý không ít rắc rối.

đó, Quý Phương Minh bố mẹ cử “bồi dưỡng tình cảm” với tôi.

Cố Niệm đó biết tôi thiếu gia nhà họ Quý có hôn ước.

Thế là cô ta bắt đầu lượn lờ quanh Quý Phương Minh, không ngoài dự đoán, hắn dính ngay bẫy mỹ nhân cô ta giăng ra.

Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn là từ những lần thấy hai người họ giao tiếp ám muội.

bữa tiệc đính hôn, chính miệng Quý Phương Minh tuyên bố, tôi xác nhận.

đó nữa, tôi Quý Trường Chiêu kết hôn.

Chúng tôi không công khai, vì tôi vẫn đang làm việc ở nên muốn giữ kín.

Kết quả Cố Niệm vẫn moi từ chỗ Quý Phương Minh.

Người thừa kế tập đoàn họ Quý giám đốc của , Cố Niệm suy tính thiệt hơn xong liền quyết định: cả hai đều thuộc về cô ta.

Một mặt lén lút dây dưa với Quý Phương Minh, một mặt lại muốn giật chồng tôi.

Tôi không còn là con bé Trì Kha ngu ngốc, chỉ cần một chút giả ý là sẽ đem trăm phần chân thành đáp lại.

Tôi là Nữu Hỗ Lộc·Trì Kha.

Cà phê đắng thơm lan trên đầu lưỡi, tôi tặc lưỡi.

Địch thì đón, nước tràn thì chắn.

Thực ra cũng hơi tò mò lần này cô ta lại muốn giở trò gì.

10

Không để tôi đợi lâu, Cố Niệm lập tức ra chiêu.

nay tôi điểm danh xong, văn phòng vẫn chưa đông người.

ngồi xuống, đã nghe thấy một bên kia reo đầy ngưỡng mộ:

“Wow, Tiểu Niệm, anh Quý đối xử với cậu thật tốt quá đi.”

Cố Niệm: “Mình đã nói rồi là không cần lãng phí thế này mà, anh ấy không chịu, cứ nói mình xứng đáng với những gì tốt nhất.”

Tôi len lén ngẩng đầu xác nhận họ đang nói về ai – Quý Phương Minh hay Quý Trường Chiêu.

kia đang cầm điện thoại của Cố Niệm gì đó, còn Cố Niệm thì ôm một bó nhỏ hoa hồng, trong mắt đầy tự mãn, ngượng ngùng đắc ý.

lại “oa” thêm một : “Anh Quý nhìn lạnh lùng thế, không ngờ lại lãng mạn như vậy nha.”

Cô ta còn nháy mắt: “Trước đây anh ấy nói là đã kết hôn, mình còn đoán không biết có là cậu không đấy. Tiểu Niệm, ghen tỵ chết mất!”

Cố Niệm che mặt cười ngượng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Chỉ mập mờ nói: “Anh ấy kín như vậy, cậu đừng nói linh tinh với người khác nha.”

Cô ta liếc nhìn tôi, cười đầy khiêu khích.

mặt như muốn viết to: “Chồng cô bây là của tôi rồi đấy.”

Tôi cười nhạt.

này nổi mồm loa mép giải, bảo “đừng nói với ai” chẳng khác gì bảo con chó “đừng ăn thịt”.

Ý đồ của Cố Niệm, móng chân tôi còn đoán ra .

Tôi đoán là cô ta sẽ dùng tên Quý Trường Chiêu để ngầm ám chỉ tôi thăng chức là nhờ cửa .

Không ngờ chiêu lại rẻ tiền hơn tôi nghĩ.

Y như dự đoán, chưa đầy một ngày , cả phòng đều rằng “cô dâu bí mật” của giám đốc chính là Cố Niệm.

Cả Quý Trường Chiêu cũng nghe phong thanh, gửi nhắn cho tôi.

Tôi bảo anh cứ vờ như chưa nghe thấy gì, chờ “cá lớn” này định múa rìu thế nào.

Tôi cất điện thoại, Mặc Mặc đã thở dài lần thứ hai mươi ba:

“Thần tượng của em sụp đổ rồi.”

Cô ấy gặm bánh mì nhỏ, mặt như mất hết sức sống: “Thì ra anh Quý mắt nhìn người tệ vậy .”

Tôi cười phát run, xé vỏ kẹo đút cho cô ấy một viên socola.

“Người ta nói gì là em à,” tôi chống cằm nhìn cô ấy, “yên tâm, Cố Niệm là tự mình đa tình thôi.”

Mặc Mặc nhai kẹo, phồng má : “Chị Kha, chị chắc vậy, lần trước cũng thế…”

Bỗng nhiên, cô ấy như nhớ ra gì đó, chồm người lại gần, mắt như đèn pha:

“Chị Kha, chẳng lẽ chị… quen phu nhân giám đốc à?”

Tôi nhướng mày, chờ cô còn gì muốn nói.

Mặc Mặc đắc ý cười hề hề: “Em đoán rồi không?”

Tôi xoa đầu cô ấy đầy yêu thương: “Nói thì không hẳn, ở một góc độ nào đó… .”

Cô ấy chớp mắt, rõ ràng chưa hiểu, cũng chẳng xoắn xuýt lâu.

Cô khoác tôi, mắt rỡ: “Chị còn nhớ tiệm bọn mình nói hôm qua không? Hay là tan làm mình đi thử nhé, nhân viên với tập đoàn Quý còn có ưu đãi nữa đó.”

Thấy cô hứng thú như vậy, tôi cũng chẳng thấy phiền.

Tôi gửi nhắn cho Quý Trường Chiêu, nói mình sẽ về muộn một chút.

Thu dọn đồ xong, tôi cùng Mặc Mặc xuống tầng.

Cô hỏi: “Chị Kha, hôm nay em không lái xe, chị có mang xe không?”

Tôi sực nhớ con xe cũ của mình đang đi bảo dưỡng, còn đi nhờ xe Quý Trường Chiêu.

nay tôi còn cố tình đi cổng khác để tránh đi cùng anh, khiến anh hậm hực mãi.

Tôi nhún vai, cười áy náy: “Chị cũng không mang.”

Mặc Mặc “á” : “Thế thì tụi mình gọi xe hay đi tàu điện rồi.”

Trong cô ấy cúi đầu tra tuyến đường, điện thoại tôi rung .

Nhìn nhắn, tôi cười khẽ: “Không cần đâu, có người đón.”

Dẫn cô ấy xuống bãi xe ngầm, Mặc Mặc nhìn thấy người đang đứng tựa vào xe thì há hốc mồm.

Cô ấy chỉ vào Quý Trường Chiêu rồi lại nhìn tôi: “Đó… đó là… giám đốc Quý?”

11

Cho xuống xe, Mặc Mặc vẫn còn ngơ ngẩn: “Trời ơi anh Quý anh Quý anh Quý anh Quý anh Quý anh Quý…”

Tôi búng trước mặt cô ấy: “Này, tỉnh chưa đó, tỉnh chưa hả?”

Mặc Mặc là đàn em khóa dưới của Quý Trường Chiêu, hai người học cùng trường đại học.

còn đi học, Quý Trường Chiêu đã là học bá nổi , là thần tượng của Mặc Mặc.

Ra trường, cô ấy cũng cố gắng thi tuyển vào để làm việc.

này, ánh mắt cô ấy dần chuyển về phía tôi như tỉnh mộng.

Cô ấy khẽ xoắn áo, lẩm bẩm: “Trời ơi, em làm gì thế… Dám để sếp mình lái xe đưa đón luôn á trời.”

Tôi xoa đầu cô ấy, mặt nghiêm túc: “Đừng để bị CPU bởi giới tư bản, sếp thì , sếp làm tài xế cho em đấy thôi.”

Quý Trường Chiêu còn có một cuộc họp quay lại công ty, nên đón bọn tôi xong thì lại đi ngay.

Anh dặn tôi dạo xong thì nhắn anh tới đón.

Nhìn thấy sự thân mật giữa tôi anh, Mặc Mặc cũng đã hiểu vì tôi lại chắc chắn như vậy rằng Cố Niệm chẳng có quan hệ gì với Quý Trường Chiêu.

Cô ấy nắm tôi: “Chị là chân ái duy nhất của em.”

“Em không ngờ đời này em lại bám đùi to thật sự.”

Mặc Mặc khoác tôi, đôi mắt long lanh : “Bạn thân em lại là bà chủ, thế thì này em ở chẳng đi ngang cũng chẳng ai dám nói gì ?”

“Em là cua à mà đòi đi ngang?” Tôi bật cười, chọc nhẹ vào trán cô ấy.

chị không muốn mối quan hệ này bị đem ra làm đề tài bàn tán, giữ bí mật giúp chị nhé?”

Mặc Mặc vội vàng gật đầu: “Em hiểu mà!”

Tiệm mà Mặc Mặc muốn ghé là một thương hiệu trang sức nổi.

Chỉ là tâm trí cô ấy rõ ràng không còn ở mấy món trang sức nữa.

Cô ấy rít một , ghé sát tai tôi hỏi nhỏ: “Thế rốt cuộc Cố Niệm giả làm phu nhân tài là có mục đích gì vậy?”

Tôi ngẫm chút hiểu cô ấy đang hỏi chuyện nay.

Tôi chỉ biết nhún vai: “Ai mà biết.”

Mặc Mặc còn sốt sắng hơn tôi: “Vậy mình cứ để cô ta tác oai tác quái vậy ?”

Nhìn bộ dạng tức tối của cô ấy, tôi không nhịn mà véo má cô một .

“Cho cô ta múa đi, có mất miếng thịt nào đâu.”

Tôi ra hiệu cho nhân viên cửa hàng lấy ra bộ trang sức mà tôi đã để ý.

định nói thì một giọng nói chen vào: “Bộ này để tôi mua.”

Mặc Mặc hừ một , lẩm bẩm: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.”

Cố Niệm đang vài vây quanh, nghiêng đầu nhìn tôi cười: “Kha Kha, bộ trang sức này nhường cho tôi nhé?”

Vài lập tức hùa theo: “Đương nhiên rồi, Tiểu Niệm nhà chúng ta là phu nhân giám đốc đó, ai dám tranh với chị dâu tài chứ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương