Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Thần Phong lớn hơn tôi 5 tuổi, trước kia hay đến nhà chơi, rất thích kéo tôi ngồi lên vali rồi chạy vòng quanh khắp phòng.
Anh huýt sáo, quăng vali lên xe, chở tôi đến chỗ ở.
Thời tiết ở nơi này ổn định quanh mức 21°C, cực kỳ dễ chịu.
Chiếc mui trần màu đỏ nổi bật của anh vang lên tiếng nhạc chát chúa, khiến cả không gian rung động.
Nhìn phong ngoài sổ, gió ấm thổi xua tan hết mỏi mệt và băng giá mang từ Hải Thành theo.
Tôi đầu có thiện với nơi này.
“Nhà của anh em đang sửa, mấy hôm tới em chịu ở tạm nhà anh. Phòng dọn dẹp xong rồi, tầng trên rẽ phải phòng thứ hai, đối diện phòng anh.”
Phòng ở vị trí rất đẹp, có một ô kính sát đất thật lớn. Chỉ là cách bài trí… mà khen nổi.
Toàn bộ là màu hồng phấn. Chuẩn gu thẩm mỹ “thẳng nam” điển hình.
Tôi mệt rã rời, chỉ sắp xếp loa rồi ngả lưng bù. Trong mơ, tôi quay lại ngày đầu tiên gặp Lục hồi trung .
Hắn nghiêng người dựa vào bệ sổ, đeo tai nghe đọc sách. Gió ngoài lùa vào, làm lay động cả cây, cả mái tóc hắn, cả vạt áo trắng tinh khôi. tượng ấy như một thước phim điện ảnh.
Mấy cô gái thi nhau cá cược xem ai dám tỏ tình trước. Tôi không nghĩ ngợi gì, bước đến.
“Lục , tôi thích cậu.”
Hắn ngước nhìn tôi, khoé môi nhếch lên đầy chế giễu: “Tô Nhiễm, cậu bị ngốc ?”
Tôi choàng tỉnh. Trong mơ mà cũng thấy xấu hổ chết đi được, hồi đó tôi gan thật. Tôi nhớ rõ hôm ấy hắn chỉ cười nhạt đầy mỉa mai, buồn đáp lời.
Tiếng Cố Thần Phong vọng từ ngoài vào: “Tô Nhiễm, em là heo ? suốt một ngày một đêm rồi, heo còn thua em , mau dậy ăn cơm!”
Cơm là do Cố Thần Phong nấu, tay nghề cực kỳ đỉnh. Trước đây anh ấy nổi tiếng lắm.
Ăn ở nhà không hài lòng, liền mở một tiệm riêng.
Thích chơi trống, liền lập cả ban nhạc.
Yêu thích đá quý, liền xách ba lô vào núi sâu, đến mức phải trực thăng cứu hộ.
Đang đại thì bỏ ngang đi đua xe.
Những việc “ngông nghênh” kiểu này kể không xuể. Gia đình cuối cùng cũng chịu không nổi, tống anh ra nước ngoài rèn luyện.
anh tôi ở đây, anh ấy liền chuyển chi nhánh về cùng.
Khi đó cả nhà tôi lo sốt vó, sợ cành cây độc nhất của nhà họ Tô bị anh ấy “làm hỏng”.
Tôi thì lại ghen tị với anh ấy. Cuộc sống như thế, chắc có điều gì phải hối tiếc.
“Anh Thần Phong, mấy năm nay anh bận gì thế?” – Tôi tò mò hỏi.
“Làm ăn.” – Anh đáp, không buồn liếc.
“Thế còn em đến đây làm gì?”
“ kinh doanh với anh em.”
Trò chuyện mà cứ như hỏi xoáy đáp xoay vậy.
Anh nhíu mày suy nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Anh em không có ở đây, vậy em theo anh trước đi.”
5
Tôi đầu làm ăn từ một kẻ từng ăn chơi trác táng. thật chứng minh, không thể nhìn mặt mà hình dong. Người từng ham chơi nhỏ, lớn lên mà nghiêm túc thì quả là đáng sợ.
Tôi đầu làm từ vị trí trợ lý nhỏ bên cạnh Cố Thần Phong. Chủ yếu là pha trà, rót nước, photo tài liệu.
Thật có lỗi với tấm bằng tốt nghiệp long lanh của tôi.
Thư ký mới trong phòng trang điểm cực đậm, cổ áo kéo sâu, giật lấy ly cà phê từ tay tôi rồi mang vào phòng tổng giám đốc.
“Giám đốc Cố, cà phê của ngài.”
Cố Thần Phong buồn ngẩng đầu: “Trước khi dội cà phê vào người tôi, tốt nhất nên nhắc nhở bản một chút. Bộ vest và đôi giày trên người tôi tổng cộng 230,000, đều may thủ công, mất ba tháng để hoàn thành. Cô chắc mình đủ tiền đền chứ?”
Cô nàng trợ lý lặng lẽ thu chân lại, đặt cà phê xuống còn cố tình cúi gập người.
Cố Thần Phong rút khăn tay che mũi miệng: “Cô xịt thuốc độc ? Mùi này nồng đến mức khiến bệnh viêm mũi tôi tái phát rồi.”
Cô ta khóc ràn rụa chạy ra khỏi phòng, lớp trang điểm lem nhem cả mặt.
Tôi đứng ngoài muốn cười mà không dám, nghẹn đến phát hoảng.
“Trợ lý Tô, đợt quân hồi đại được huấn luyện ổn ghê.”
Tôi khựng lại, không nên đáp thế nào: “Tạm được thôi ạ, ơn Giám đốc Cố khen.”
“Đứng nghiêm giỏi như vậy, có muốn điều phòng an ninh không?”
“Không không!”
“Vậy còn không mau vào đây?”
Tôi muốn anh , hỏi mấy năm nay Cố Thần Phong trải chuyện gì mà miệng độc thế này.
Anh ngồi chéo chân, những ngón tay dài gõ nhịp lên phím, ánh sắc bén chăm chú nhìn màn hình, môi mỏng khẽ cong lên.
“Bản báo cáo quý này là em viết?”
Tôi nơm nớp lo sợ: “Dạ đúng, Giám đốc Cố.”
“Cũng được .” – Anh gật đầu.
Tôi mừng rỡ, vội nịnh nọt: “ ơn Giám đốc Cố, em sẽ cố gắng hơn nữa!”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi: “Viết như ‘Hồng Lâu Mộng’ vậy đó. Viết lại. Trước khi tan ca phải nộp tôi.”
Tim tôi như vỡ vụn. Nhưng tôi đâu phải kiểu người dễ đầu . Chỉ là một bản báo cáo thôi mà, lẽ còn hơn nhịn tiểu?
Thế là tôi cặm cụi viết đến tận 10 giờ đêm.
“Viết xong chưa? Em viết mà khiến tôi đói rồi .” – Cố Thần Phong ngồi bên cạnh lầu bầu.
Tôi ngồi trên ghế da cao cấp trong phòng giám đốc, như thể đang ngồi trên chông.
Một tiếng sau, đồ ăn anh đặt cũng giao tới.
“Ăn xong rồi viết tiếp, tôi thấy em chắc cũng thể viết xong ngay đâu, chậm tí cũng .”
Có ai có thể người đến làm anh câm không? Đáng ghét chết đi được.
6
về đến nhà thì trời gần sáng. Tôi chỉ kịp rửa mặt loa rồi ngã lăn ra giường .
Dạo gần đây, công việc gần như bòn rút toàn bộ thời gian của tôi. Tôi rất lâu rồi không còn mơ mộng gì.
được nửa chừng, lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại. Là luật sư mà tôi ủy thác trước khi ra nước ngoài đến.
“Tô tiểu thư, Diêu Lạc Lạc từ chối bồi thường. Nhưng anh Lục đồng ý thay cô ta chi trả, với điều kiện cô phải đích gặp anh ấy.”
Giờ thì muốn gặp tôi rồi ? Không hiểu rốt cuộc hắn ta đang giở trò gì.
“Tôi thiếu tiền ? Anh đi nói với họ, nếu không bồi thường, tôi sẽ kiện Diêu Lạc Lạc tội cố ý phá hoại tài sản người khác. Bảo họ tự cân nhắc.”
Cúp máy, cơn buồn cũng bay sạch. Tôi xuống nhà lấy ly nước, thấy đèn phòng ăn vẫn còn sáng.
“Hù chết tôi rồi.” Quả thực bị giật mình. Là Cố Thần Phong, đang ngồi ngay ngắn làm việc.
“Có tật giật mình mới sợ.” Tôi âm thầm cằn nhằn trong lòng.
Cầm ly nước, tôi bước tới bên anh.
“Ủa, anh đang sửa bản báo cáo quý của em ?”
Cố Thần Phong lắc đầu, bất lực nói: “Phải đưa cổ đông xem . Anh sợ họ tưởng công ty sắp phá sản, rồi bị dọa phát bệnh tim thì khổ.”
Thật muốn nhào tới xé nát anh ta. Nhưng người đang sống nhờ nhà người ta, không thể không cúi đầu.
quay người, tôi bước hụt chân. Thế là… ngồi thẳng xuống đùi anh ta. Môi tôi lướt má anh. Phần trên thì áp chặt vào ngực anh.
Một nam một nữ, cùng ở trong một không gian kín như vậy, tình huống lại mờ ám quá mức. Càng chết hơn là… vị trí tôi ngồi, không thể nói là không nhạy .
Ánh anh dừng lại nơi bờ môi tôi, lồng ngực phập phồng rõ rệt.
Tôi còn có thể nghe được cả nhịp tim anh đập, xen lẫn mùi nước cạo râu mát lạnh.
“May mà không làm đổ nước.” Tôi vội vàng viện lý do đứng dậy, tay anh vẫn còn đặt bên eo tôi.
“Bằng phẳng thế mà cũng vấp, phục em .” Anh thu tay lại, quay đầu đi chỗ khác, các ngón tay gõ loạn trên phím.
“ sớm đi, chúc ngon. Em lên phòng trước đây.” Tôi cuống quýt chạy lên lầu.
Không có phải ảo giác không, mà cứ có giác phía sau lưng có một ánh đang dõi theo tôi.
Sáng hôm sau, Cố Thần Phong xuống nhà ăn sáng với đôi thâm quầng như gấu trúc.
“Giám đốc Cố, tối anh cày đêm hả?” Tôi hơi ngạc nhiên, bản báo cáo đó đối với anh cũng khăn vậy ?
“Ở nhà thì là anh thôi.”
Tôi cúi đầu ăn sáng, nhìn dáng vẻ của anh mà muốn bật cười. Cố Thần Phong hôm đó đeo kính râm đến công ty.
Trong phòng pha trà, mọi người vây quanh tôi hóng chuyện.
“Cô Tô, hôm nay Giám đốc Cố bị gì thế?”
“Chắc chỉ là muốn đổi phong cách.” Tôi mở miệng bịa đại.
7
Cuối cùng cũng đến ngày nghỉ. Cố Thần Phong nói muốn làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, đưa tôi đi chơi, tiện thể thưởng thức ẩm thực địa phương.
Vừa lên xe Maybach của anh, điện thoại của tôi hiện lên cuộc từ một số lạ trong nước. Ngoài bố mẹ, người và luật sư ra, không ai số này của tôi.
Tôi máy, giọng Diêu Lạc Lạc nức nở vang lên.
“Tô tiểu thư, thật xin lỗi vì làm phiền cô… Nhưng tôi thực không còn cách nào khác.”
“ trước tôi làm hỏng quần áo và dây chuyền của cô là do vô ý, tôi xin lỗi… A cũng đồng ý bồi thường rồi, cô có thể tha tôi được không? cô lại kiện tôi?”
“Cô làm vậy, người xử nhất là A . lẽ chỉ vì anh ấy không chọn cô, mà cô lại chối bỏ tình nghĩa bao năm giữa hai người ? Nếu vậy… tôi đi cũng được, A sẽ không bị xử nữa.”
Tôi muốn chửi thề. Cái con trà xanh này nghiện đóng kịch rồi ?
Cố Thần Phong quay sang nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, tôi chỉ cười gượng, cố nhịn.
Thấy tôi cúp máy, anh lịch nói: “Truyện đọc có lồng tiếng ? Cũng khá đó. Giọng điệu đúng kiểu trà xanh, xúc đầy đủ nữa.”
“Ha ha, đúng vậy.” Tôi cười khổ.
Anh nghĩ một , cuối cùng không nhịn được mà châm chọc: “Tô Nhiễm, không phải tôi nói em… Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghe mấy cái tiểu thuyết ngôn tình thiếu dưỡng chất kiểu đó? Bảo báo cáo viết như vậy.”
Tôi cạn lời. Đến cả Cố Thần Phong còn nhận ra cô ta diễn kịch quá đạt. Vậy mà tên đầu đất Lục kia lại tin sái cổ.
Còn Diêu Lạc Lạc – trước kia Lục che chở cô ta như bảo vật. Giờ lại để tôi phải trực tiếp thương lượng chuyện bồi thường? Không lẽ vẫn còn muốn tôi quay về để tiếp tục bị ngược?
Thật là não nhỏ thì thiếu nếp nhăn, não lớn thì không phát triển.
Cố Thần Phong đưa tôi đến một nhà nổi tiếng trên núi cao. Xe chạy quanh co trên đường núi hơn 2 tiếng, ngoài sổ là vách đá dựng đứng.
Xuống xe, vật thật đẹp như tiên . Mây mù giăng lối, phong hữu tình.
Ông chủ nhà tươi cười ra đón, ôm chầm lấy Cố Thần Phong một cách nhiệt tình.
Sau đó còn định ôm tôi, bị anh ngăn lại.
Ở nơi như vậy, ăn gì không còn quan trọng. Chỉ cần nhìn sắc cũng đủ no 7 phần.
“Miss Tô, cô là cô gái đầu tiên mà Cố Thần Phong đưa đến đây .” mang món ra, ông chủ thì thầm nói với tôi.
Tôi tròn kinh ngạc. Không lẽ anh ấy thực có tình với anh tôi? Tôi với anh đúng là giống nhau thật…
“Mỗi cặp đôi đến nhà này đều có thể dán ảnh chung lên đó. Chỗ đó là cây của Thần núi, được nó phù hộ sẽ mãi mãi bên nhau.”
Cố Thần Phong nhìn tôi cười.
Trước khi tôi kịp tránh né, cánh tay dài kéo tôi vào lòng anh.
Thế là, tấm ảnh mật áp má của hai chúng tôi được dán trang trọng trong nhà , nhận lấy lời chúc phúc từ thần núi.
Nhìn bộ dạng anh ấy cười ngớ ngẩn trước tấm ảnh… Tôi thầm tính toán trong lòng, phải giải thích thế nào anh hiểu rằng: “Không phải ai giống nhau cũng là định mệnh.”