Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi tên là Vạn Mãn, là bạn gái của thiếu gia nhà giàu Kinh Thành, Tạ Trạch.

Nhưng sắp tới thì không còn nữa đâu.

Vì tôi quyết dạy cho anh ta một học.

Nhiều người hỏi:

“Sao cô không chia tay cho tử tế rồi hẵng người ?”

Xin lỗi, là Tạ Trạch tự chuốc lấy.

Anh ta chê tôi thân hình không đẹp, suốt ngày giục tôi đi thu nhỏ vòng một.

Tệ hơn là, sau lưng tôi, còn dùng nick phụ thả thính các cô gái .

Thế nên, sau khi cân nhắc kỹ, tôi quyết :

Trước khi chia tay, tặng anh ta một cái sừng cho đủ combo.

Trước khi đi ngủ, tôi đăng bức ảnh lộ mặt đầu tiên lên tài khoản nhỏ có chưa đến một vạn follower.

Caption:

“Tuyển bạn trai, đẹp trai, ít drama.

Yêu cầu: cao 1m80, 18cm, có múi.”

viết vừa lên chưa đến nửa tiếng, follower tăng vù vù. Chuẩn bị cán mốc mười vạn.

Giữa cả đống bình luận khen lấy khen và ảnh selfie gợi , tôi nhận được một nhắn riêng:

“Không phải cô có bạn trai rồi sao?”

Ủa? Sao người này tôi không phải độc thân?

Tôi bấm vào trang cá nhân anh ta.

IP trùng thành phố với tôi.

Ảnh đại diện đen sì, không có đăng nào.

sử chỉ có 8 chữ:

đắc doanh mãn, chung thắng vạn toàn.”

(Tạm dịch: Có được điều nhỏ, ắt đạt điều lớn.)

Tự dưng, tôi có một linh kỳ lạ, người này tôi.

Không lẽ là Tạ Trạch?

Nếu đúng thì chán thật…

Tôi đang phân vân có nên trả lời không thì anh ta nhắn tới tiếp:

“Cô làm vậy có nghĩ cho xúc bạn trai cô không?”

“Muốn chia tay thì cũng bạn trai trên mạng chứ.”

“Trên mạng lắm lừa đảo lắm.”

“Cẩn thận bị bán ra ngoài làm chia trong casino .”

này tôi có thể chắc chắn, không phải Tạ Trạch.

Nhưng nghe giọng thì có vẻ rất thân với anh ta.

Là ai vậy trời?

Tôi ngắm lại ID anh ta, thấy .

Lục lại viết cũ thì phát hiện: anh ta đã theo dõi tôi từ rất lâu.

Thậm chí còn like, bình luận mấy clip tôi đăng.

Tạ Trạch còn chẳng tôi có cái tài khoản này!

Anh ta chẳng phải thích tôi chứ?

Tôi nửa nghi ngờ, nửa thử lòng:

“Vậy… anh muốn thử làm bạn trai tôi không?”

2

nhắn vừa gửi đi đã hiện “đã đọc”.

Tôi lập tức tò mò cực độ.

Bạn bè của Tạ Trạch tôi gặp gần hết rồi, là ai thầm mến tôi vậy?

Chưa đầy vài giây sau, tôi nhận được một loạt nhắn:

“Cô có gì?”

“Muốn tôi làm bạn trai cô?”

đùa kiểu đó. Nói thật với cô, tôi là bạn thân của Tạ Trạch.”

“Tôi sẽ không làm có lỗi với cậu ấy.”

Tôi trả lời thản nhiên:

“Thế thôi, tạm biệt.”

Nhắn xong tôi đóng app, tắt điện thoại, lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm là mở lại Douyin và kiểm tra nhắn.

Không ngoài dự đoán.

Anh ta gửi cho tôi cả một dãy nhắn, kèm theo mấy cuộc gọi nhỡ:

“Tạm biệt là sao?

Nói cho ràng đi!”

“Cô nói bạn trai là nói chơi hay thật ?”

“Nghĩ kỹ thì… tôi cũng không phải không được.”

“Nhưng tôi không làm kẻ thứ ba đâu, tôi cần danh phận!”

“Cô đâu rồi?”

“Ngủ rồi hả?”

“Hay là đang chat với thằng ?”

Cuộc gọi nhỡ thứ nhất.

“Tôi đã nói tôi đồng rồi, cô ai nữa.”

Cuộc gọi nhỡ thứ hai.

“Làm tam thì làm, dù sao Tạ Trạch cũng đâu phải người tốt.

Hôm trước đi Nhật còn trốn cô vào của hàng hầu gái .”

Cuộc gọi nhỡ 5 cái liền.

“Cô còn đó không?”

“Muộn rồi, ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon.”

Vài phút sau, anh ta gửi một icon trái tim, rồi…

Một tấm ảnh 6 múi bụng gợi đến nghẹt thở.

Trong ảnh, anh ta mặc quần thể thao, nằm trên giường, chân miên man không chỗ .

sáng tự nhiên hắt vào làn da màu lúa mạch khỏe khoắn.

Cánh tay nổi gân xanh, ngón tay đang đặt đúng chỗ không thể không

Đây là đang quyến rũ tôi mồn một luôn chứ còn gì!

Tôi lẳng lặng lưu ảnh.

Mặt đỏ bừng.

Nghĩ bụng: Được phết chứ đùa gì…

Đang rửa mặt thì nghe tiếng chuông cửa.

Bác giúp việc mở cửa xong liền gọi với lên:

Mãn ơi, xuống đây mau! Ai gửi bó hoa hồng siêu to này này!”

Hoa hồng á?

Cũ lắm rồi, chán òm.

Tôi lười biếng đi xuống, còn bĩu môi chê sến súa.

Nhưng vừa liếc qua tấm thiệp thì…

Trên hoa còn có một hộp trang sức.

Tôi mở ra, là vòng tay mà ba tôi đã tặng tôi trước khi mất.

Sau khi ba qua đời, công ty thiếu vốn, tôi đã đem hết tài sản giá trị đi đấu giá, trong đó có vòng này.

Tôi nhớ nó được một người ngoài mua với giá gần ba triệu tệ.

Vậy mà…

Người đó không chỉ ra người mua, mà còn mua lại giúp tôi.

Tôi nghẹn ngào, mở khung chat, nhắn cho anh:

“Tôi nhận được rồi, ơn anh vì đã mang nó về cho tôi.

Anh có thể lại số tài khoản không? Tôi trả góp 12 tháng cũng được.”

Anh trả lời:

“Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần… em.”

Tôi đã đoán anh sẽ từ chối.

Nhưng không ngờ lại từ chối thẳng thắn đến vậy.

Tôi còn đang nghĩ xem phải trả lời sao, thì điện thoại reo.

Là Tạ Trạch gọi, nhắc tôi quên dự tiệc sinh nhật bạn anh ta tối nay.

mặc hở quá, nhớ mặc áo nịt ngực cho vòng một nhìn nhỏ lại, trông đẹp.”

Tôi vừa gật gù đồng , vừa từ tủ quần áo rút ra ngay một váy xẻ sâu hết cỡ.

Tới nơi, Tạ Trạch đang cười nói với đám bạn.

Nhìn thấy tôi mặc như vậy, mặt anh ta tối sầm.

Anh kéo tôi sang một bên:

“Em mặc kiểu gì hả?”

Tôi phớt lờ anh ta, vượt qua vai anh.

Giữa đám đông đầy nhìn mập mờ lấp lửng…

Tôi vô tình chạm phải một sâu thẳm, lạnh lùng mà thuộc.

Và thế là…

Ván cờ bắt đầu.

3

Phía xa, Phương Thi ngồi một mình trong góc, giữa tiếng nhạc xập xình náo nhiệt, anh ấy lặng lẽ nhìn tôi giữa đám đông.

Không hiểu sao, tôi như bị điểm huyệt, đứng đơ tại chỗ, không thể động đậy.

Phương Thi nhanh chóng dời đi.

Sau đó ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay.

Anh ta hình như còn khẽ cười, nhưng rất nhanh lại trở về với bộ dạng lạnh lùng như thường.

Tim tôi đập thình thịch.

đó, trong đầu tôi thoáng qua một suy nghĩ điên rồ:

Liệu người kia có phải là anh ta?

Ngay lập tức, tôi lắc đầu phủ nhận.

Từ Phương Thi tới nay, anh ta nào cũng lạnh nhạt.

Cứ như chẳng có hứng thú với bất cứ gì.

Mỗi lần tôi chào hỏi, anh ta chỉ gật đầu một cái, hờ hững như kiểu tiếc từng câu chữ.

nói là thích tôi, tôi còn từng nghĩ anh ta cực kỳ ghét tôi ấy chứ.

“Vạn Mãn, em câm rồi à? Nói gì đi chứ!” Từ Dật khó vẫy tay trước mặt tôi.

Tôi khẽ nhíu mày, gạt tay Từ Dật ra:

“Không thấy hôm nay em mặc bộ này đẹp à?”

Vừa nói tôi vừa cố ưỡn ngực lên.

Từ Dật lập tức lộ vẻ mặt muốn nôn.

Tôi bước thêm một bước, anh ta liền ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Từ Dật mắc chứng sợ vòng một cỡ đại.

Nghe kỳ quặc thật .

Kỳ quặc hơn là, ràng không nổi con gái ngực lớn, vậy mà trước đây vẫn bám riết lấy tôi không buông.

Còn tại sao tôi cậu ta bị bệnh này?

phải kể từ lần đi khách sạn không lâu trước.

Khi đó tôi toàn tâm toàn đón nhận Từ Dật.

Ai ngờ đúng mấu chốt, anh ta lại ngất luôn tại trận.

Tôi tức đến mức tạt nguyên một chậu lạnh vào người anh ta cho tỉnh.

Dưới hình sự của tôi, Từ Dật cuối cũng khai thật.

Amh ta nói thật ra thích kiểu người như siêu mẫu.

Eo thon, chân , vòng một nhỏ.

Mà tôi thì… ngoài cái cuối ra, đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng luôn.

Sau khi thừa nhận, tôi vỡ lẽ.

Bảo sao cứ bắt tôi bó ngực.

Miệng thì nói sợ người nhìn sẽ ghen.

Thực ra là chính anh ta không nổi.

Từ nhà vệ sinh đi ra, Từ Dật lúng túng tiến lại gần tôi, lại bắt đầu nhắc đến phẫu thuật.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhận được một nhắn lạ.

“Dáng em rất đẹp, là Từ Dật không có , đi phẫu thuật.”

Là anh ấy!

Tôi khẽ cắn môi, ngửa cổ uống cạn ly có ga trong tay.

Sau đó nhắn lại:

“Toilet, dám hẹn không?”

4.

Đối phương có vẻ bị dọa sững, mãi một lâu sau nhắn lại:

“Em… chắc chứ?”

“Tất nhiên.”

này bất ngờ quá… tôi chưa chuẩn bị tinh thần.”

“Vậy thôi, anh không đi thì tôi đi một mình.”

“Đợi đã!”

“Tôi đi.”

Mắc câu rồi.

Tôi quay sang chào Từ Dật một tiếng.

Vừa đứng dậy thì cửa phòng bao bị mở ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy một người phụ nữ mặc đồ bầu đứng ngay cửa.

Cô ta đảo kiếm khắp nơi, ràng là đang ai đó.

Xem ra lại là một tên công tử trời đánh nào đó làm người ta có bầu rồi cao chạy xa bay.

Tôi còn đang thắc mắc không thằng khốn nào không làm người…

Kết quả giây sau, người phụ nữ đó đã nhào tới chỗ Từ Dật, vừa khóc vừa la đòi anh ta trách nhiệm.

Đến gần tôi phát hiện, nhìn hình thể thì đúng là gu của Từ Dật thật.

Dù giờ tôi đã chẳng còn xúc gì với Từ Dật nữa.

Nhưng nói không tức là xạo.

Dù sao tôi cũng đang là kẻ ngoại tình trong cơn sôi lửa bỏng.

Mũ xanh tôi còn chưa kịp tặng, anh ta đã tặng tôi trước rồi.

Tưởng mình cao tay, hóa ra lại là vai hề trong chính vở kịch mình dựng.

Ở cái vòng tròn chúng tôi đang sống, thể diện còn quý hơn cả mạng.

Không cho Từ Dật cơ hội thanh minh, tôi tát cho anh ta một cái nảy lửa rồi quay gót bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

Hoàn toàn quên mất vừa hẹn gặp người bí ẩn trong toilet.

Trên về nhà, càng nghĩ càng bực, tôi bẻ lái đi thẳng tới quán bar.

Thất tình đã đành, cắm sừng người ta lại bị đè đầu cưỡi cổ ngược.

Không làm vài ly coi như phụ lòng bản thân.

Tôi ghé vào quán bar mà Từ Dật hay lui tới, bảo bartender mang hết rượu cậu ta ở đây ra.

Rủ mọi người trong quán uống.

Đến khi uống cạn sạch “di sản” của Từ Dật, tôi thấy tâm trạng dễ hơn đôi chút.

Vài ly rượu mạnh xuống bụng, đầu tôi bắt đầu choáng váng.

Liếc nhìn người đang ngồi cạnh.

Sao mà trông giống Phương Thi thế?

Anh ta cũng tới uống rượu à?

Không thể nào.

Tôi nhớ Từ Dật từng nói Phương Thi không thích mấy nơi thế này.

Dù tôi mỗi lần đi Từ Dật đến đây đều thấy anh ta.

“Em ổn chứ?”

Anh ta lo lắng hỏi tôi.

Chắc chắn là tôi say thật rồi, đến mức sinh ra ảo giác.

Tôi lắc mạnh đầu mấy cái.

Ai ngờ không vững, cả người ngã ngửa ra sau…

Tôi còn chưa kịp la lên.

Đã rơi thẳng vào một vòng tay vững chãi.

Cái ôm đó không kéo lâu.

Đối phương rất lịch thiệp, nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống ghế.

Ngón tay lướt qua trước mặt tôi một cái.

Không hiểu sao…

Hình ảnh đó lại trùng khớp với bàn tay nổi gân ràng trong bức ảnh cơ bụng mà tôi từng thấy.

Chắc tôi điên thật rồi.

mình tỉnh táo lại, tôi gọi một ly đá.

Vươn tay lấy thì vô tình làm sáng màn hình của một điện thoại bên cạnh.

Không phải điện thoại của tôi.

Nhưng ảnh nền khoá máy…

Là hình tôi.

Góc chụp ràng là ảnh lén…

Tùy chỉnh
Danh sách chương