Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ra nước là tập trung vào nghiên cứu cá nhân.
Bây giờ anh không đủ điều kiện xin vào trường , đến lúc đó là anh theo , hay phải lãng phí thời gian trông chừng anh?
Trạch Mục, không rảnh chơi mấy trò trẻ con với anh.
Anh có thể trưởng thành hơn một chút không?
Đừng có trẻ con như vậy nữa.”
Khi đó, Trạch Mục vẫn là một chàng trai trẻ, sẵn sàng dốc lòng yêu.
Anh ta vẫn cố chấp làm thủ tục ra nước cùng Toàn Uyển.
Nhưng chưa đầy một năm sau, anh ta quay nước.
Tôi cũng chỉ biết điều đó sau này.
lý do không nghi được với môi trường sống, giữa anh ta và Toàn Uyển còn tồn tại khoảng cách tinh thần rất lớn.
Toàn Uyển lại còn có cảm với một sư huynh trong phòng thí nghiệm.
Trạch Mục trở với đầy những vết thương.
Chỉ là, may cho anh ta, với thân phận cậu ấm nhà giàu, cái giá phải trả cho những lần sai lầm gần như bằng không.
Dù anh ta chọn gì, cuộc đời vẫn luôn cho anh ta vô số cơ hội làm lại từ .
Anh ta vào học tại một trường đại học điểm trong nước, và trở thành bạn cùng lớp với tôi.
Khi đó, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao Trạch Mục lại theo đuổi mình.
Sau này mới biết, lúc ấy Toàn Uyển đã bên sư huynh kia, Trạch Mục chán nản, cần một “bạn gái” so bì và xoa dịu vết thương.
Tôi chính là người phù hợp nhất với anh ta lúc đó.
Xinh đẹp, học giỏi, tính cách , rất dễ giúp anh ta “gỡ gạc” thể diện mạng xã hội.
Điều là hoàn cảnh gia đình tôi không mấy khá giả , kiểu con gái như vậy thường có lòng tự cao .
Sau này nếu anh ta muốn tay cũng không đến mức dây dưa không dứt.
Sau khi biết , tôi lập tức tay anh ta.
Trạch Mục không sai, tôi đúng là kiểu con gái có lòng tự cao, sau này nếu bỏ, chắc chắn sẽ không quỵ lụy níu kéo.
Nhưng đời khó ai lường được điều gì.
Sau đó, nhà tôi xảy ra chuyện.
tôi gặp tai nạn giao thông, thương nặng, lúc ấy chính là Trạch Mục giúp tôi giải quyết mọi việc.
Lúc đó, chúng tôi đã tay được một thời gian.
Công việc tiên sau khi nghiệp khiến tôi bận túi bụi, thức trắng đêm làm thêm gần như là chuyện thường.
Vậy nên khi nhận được cuộc gọi báo người nhà gặp nạn .
đã lâu không được nghỉ ngơi cộng thêm hạ đường huyết và cú sốc tinh thần, tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đồng nghiệp đưa tôi vào bệnh viện, rồi gọi điện cho Trạch Mục.
Bởi tôi đã quên chưa đổi ghi chú tên anh ta trong danh bạ.
Và Trạch Mục đã đến.
Anh ta có một điểm rất dù lúc tôi đề nghị tay có khó coi đến đâu .
Anh vẫn giữ được phong thái lịch thiệp, nghe tin bạn gái cũ gặp chuyện là lập tức đến bệnh viện ngay.
Sau đó, chính anh là người cùng tôi quê, cùng tôi kiện tài xế gây tai nạn.
Lúc đó tôi vẫn nằm trong ICU, mỗi ngày là một khoản chi phí khổng lồ cũng là anh giúp tôi tạm ứng .
sau, tôi không qua khỏi.
Mọi hậu , anh bên tôi lo liệu.
Từng chi tiết chu đáo, từng hành động tinh tế , đó chính là phong thái của những cậu ấm nhà giàu như anh.
Lúc đó, tôi nhìn anh và nghĩ trong lòng:
Chắc là anh ấy rồi.
Chắc là người này thôi.
Ngoại trừ việc không yêu tôi, thì anh không có khuyết điểm gì.
Hơn nữa, sau khi bước vào xã hội, tôi phải thừa nhận tư duy của mình cũng đã thay đổi rất nhiều.
đây tôi nghĩ đơn giản, yêu là yêu, không yêu là không yêu, không chấp nhận mập mờ giữa.
Nhưng sau khi tay Trạch Mục, tôi từng thử tiếp xúc với vài người đàn ông khác.
Phần lớn họ cân nhắc thiệt hơn , họ nghĩ đến hoàn cảnh gia đình tôi, đến việc tôi khiếm thính.
Đa phần họ tiếp cận tôi, chẳng qua chỉ vẻ này, chỉ là một lựa chọn tạm thời cho nhu cầu cá nhân.
Cái gọi là “thanh niên ưu tú” mà sếp giới thiệu cho tôi, cũng chẳng qua là một kiểu đưa đẩy nịnh nọt thuận miệng.
Vậy thì… yêu hay không yêu, có đến thế sao?
Với một tôi khi ấy , vừa mất , vừa gánh áp lực công việc đến nghẹt thở .
Thì điều đó dường như… không còn quá nữa.
Thế là tôi hỏi Trạch Mục:
“Chúng ta quay lại được không?”
Anh hơi sững người.
Rồi… chúng tôi quay lại.
Nửa năm sau khi Toàn Uyển kết hôn, chúng tôi cũng làm đám cưới.
Và từ đó đến hôm nay.
Trạch Mục ra rồi.
Từ lúc tôi không muốn gia hạn, anh ta đứng giữa phòng khách.
Lồng ngực phập phồng, như thể bao nhiêu tức giận không có chỗ phát tiết.
Cuối cùng không nhịn được, anh ta đá mạnh một cú vào sofa.
Rồi quay nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng, sau đó bỏ .
khi , anh ta cười lạnh với tôi:
“Đã không gia hạn thì thu dọn sạch sẽ hết đồ đạc của .
Tôi không muốn khi quay , trong căn nhà này còn có bất kỳ dấu vết gì liên đến .”
Trạch Mục không biết rằng, mấy ngày nay tôi đã lặng lẽ dọn từng chút đồ của mình căn hộ nhỏ của tôi rồi.
Những thứ còn lại thực ra chỉ là vài món lặt vặt không đáng kể.
Sau khi anh ta rời , tôi bắt khắp nhà, lần lượt xóa sạch mọi dấu vết của mình.
Mấy chậu cây xanh ban công.
Tượng gỗ trong phòng khách.
Máy châm cứu tôi mua cho Trạch Mục.
Gối ôm sofa.
Chú gấu nhỏ đặt trong phòng ngủ.
Máy tính và sạc trong phòng làm việc.
Khăn tắm, dép trong nhà trong phòng tắm…
Lúc sống cùng nhau, tôi chưa từng ý, nhưng giờ nhìn kỹ mới thấy .
Chúng tôi gắn bó với nhau sâu sắc hơn tôi tưởng.
Dù sao cũng đã sống chung suốt 5 năm.
Những món đồ nhỏ nhặt đan xen kia, chính là bằng chứng ràng nhất cho mối hệ thân mật suốt 5 năm giữa chúng tôi.
Tôi gom tất cả vào một túi lớn, rồi đem vứt xuống khu xử lý rác của khu chung cư.
Sau khi làm xong mọi việc, tôi kéo vali đứng cửa ra vào, quay nhìn lại căn nhà sạch sẽ không còn một hạt bụi, bật cười lắc .
Dù sao nữa, tôi vẫn biết ơn Trạch Mục đã bên tôi suốt 5 năm qua.
Bạn thân tôi, Yêu Tử, đang đợi dưới lầu.
Lúc tôi kéo vali lên xe, cô ấy thở dài:
“Tớ cứ tưởng cậu sẽ tiếp tục chịu đựng như vậy mãi thôi.
Chịu đựng 5 năm rồi mà, sao đột nhiên lại không chịu nổi nữa?”
Đột nhiên không chịu nổi nữa sao?
Tôi cũng không nữa.
Chỉ là… đột nhiên cảm thấy mệt rồi.
Lúc kết hôn với Trạch Mục, tôi biết anh ta không yêu mình.
Nhưng tôi vẫn tin rằng thời gian có thể xóa nhòa mọi khoảng cách.
Dù miệng tôi luôn anh ta chỉ là lựa chọn nhất lúc đó , ngoại trừ việc không yêu tôi .
Nhưng việc anh ta giúp tôi lo liệu chuyện của , tất bật ngược xuôi, khiến tôi nghĩ rằng…
Chân thành sẽ lay chuyển được sắt đá.
Rồi một ngày nào đó, chúng tôi sẽ quen với hiện diện của nhau.
Rồi anh ta sẽ tôi.
Tôi không hiểu nổi, làm sao một người đàn ông có thể vừa tuyệt , lại vừa chung đến thế.
Tuyệt là dành cho tôi.
Chung là dành cho Toàn Uyển.
Tất nhiên, trong suốt những năm tôi và Trạch Mục kết hôn, Toàn Uyển chưa từng chủ động liên lạc với anh ta.
Những tiết thường thấy trong tiểu thuyết, kiểu “bạch nguyệt quang” quay lại .
Phá rối sau khi nam nữ chính cưới nhau, chưa từng xuất hiện người Toàn Uyển.
Nên tôi hiểu rất tôi không phải nữ chính trong truyện “truy thê hỏa táng tràng”, còn Trạch Mục cũng không phải nam chính.
Anh ta chỉ là… lòng, đơn giản, không tôi.
Dù tôi có cố gắng bao nhiêu trong cuộc hôn nhân này, dù tôi có chăm sóc anh ta tỉ mỉ đến đâu.
Thì đã không … chính là không .
Tôi cũng không tâm lý gì, mà từng có một thời gian dài, tôi âm thầm theo dõi tài khoản mạng xã hội của Toàn Uyển.
Cô ấy rất ít đăng bài.
Một năm có khi chỉ đăng hai ba lần, toàn là hình ảnh liên đến nghiên cứu hoặc chụp cùng gia đình trong những dịp lễ.
Cô ấy nhìn rất ổn.
Trong ảnh, cô ấy luôn mỉm cười tự tin và thoải mái.
người mang theo khí chất bình tĩnh và điềm đạm đặc trưng của người thuộc tầng lớp trí thức cao.
Nhìn cô ấy… rất hạnh phúc.
Vài dòng trạng thái hiếm hoi ấy, mỗi lần đăng lên có lượt thả tim của Trạch Mục.
Cứ như anh ta , giống hệt tôi , cũng luôn chờ đợi những cập nhật ít ỏi của cô ấy.
Có lần sinh nhật Trạch Mục, tôi đã chuẩn một buổi tiệc bất ngờ rất công phu cho anh.
Sau khi kết thúc, anh uống say, nhà rồi ngồi ngay mặt tôi, gọi điện cho Toàn Uyển.
Tôi nghe thấy bên kia là một giọng nữ bình thản, lạnh nhạt.
Cô ấy im lặng lắng nghe những lời bày tỏ và nhớ nhung của Trạch Mục, sau đó một câu:
“Chúc mừng sinh nhật.”
Dừng lại vài giây, rồi tiếp:
“Trạch Mục, đừng gọi cho tôi nữa.
Anh nên học cách trân người mắt.”
Sau đó, Trạch Mục ôm chặt chiếc điện thoại đã tắt máy, người say lảo đảo ngồi co lại sofa.
Khi đó, tôi đứng trong phòng khách, cách anh ta chừng ba bước, nhìn chằm chằm cảnh tượng mặt.
Tôi cũng chẳng trong lòng mình lúc ấy đang nghĩ gì.
Tôi ghen tị với Toàn Uyển.
Cô ấy bình tĩnh, uyên bác, có mục tiêu ràng, biết chính xác mình muốn gì.
Có lẽ nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ một người như cô ấy.
Nhưng đáng tiếc, tôi là Lịch Tinh.
Tôi sinh ra trong cảnh bình thường, biến cố duy nhất mang tính “nữ chính” trong cuộc đời này là việc bỏ rơi từ lúc mới chào đời.
May thay, tôi được một cặp vợ chồng khiếm thính bụng nhận .
Dù nghèo, họ vẫn yêu thương tôi lòng.
Tôi không có hoài bão gì lớn lao.