Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Tôi đơ vài giây, mới tiêu hóa được rốt cuộc Phó Lăng nói gì.
đầu tôi bật lên hình ảnh meme “anh bị thần kinh à?”.
“Phó Lăng, anh tỉnh táo lại đi.”
“Anh đã ngoại , còn muốn tôi níu kéo anh à? Anh thấy điều đó có buồn không?”
Mắt Phó Lăng đỏ lên.
“Hứa Vi Vi, nuôi một chó thôi cũng sẽ có cảm. Chúng kết hôn ba năm, lòng em, rốt cuộc anh là gì? Là đồ bỏ không chút luyến tiếc à?”
Khoảnh khắc đó, tôi sự nghi ngờ đầu óc anh có vấn đề.
“Phó Lăng, anh rốt cuộc muốn gì?”
Anh bước lại gần, ôm chặt lấy tôi, trên phảng phất mùi rượu vang nhàn nhạt.
“Vi Vi, anh không tại sao em không bao ghen, không bao giận, nào cũng lý trí và bình tĩnh đến vậy.”
Tôi phản cảm nói: “Anh không định để tôi và giành nhau anh đấy chứ? Kinh tởm quá.”
Anh siết chặt vòng tay hơn, giọng gần sát bên tai tôi:
“Nhưng Vi Vi, khi thấy em đi với đàn ông khác… anh phát điên mất.”
Gì cơ?
Tư duy đàn ông thực sự có thể vặn vẹo tới mức sao?
Giây tiếp theo, câu nói của Phó Lăng khiến tôi nổi hết da gà.
“Vi Vi, bây anh sự… không nỡ rời xa em nữa rồi…”
18
Tôi phải vắt kiệt sức mới gạt được Phó Lăng ra.
Không kịp thu dọn đồ đạc, tôi vội vàng rời nhà, bắt taxi đến khách sạn.
Lo sợ có chuyện xảy ra một mình, tôi lập nhắn tin báo cho Lý Tự Nhiên.
đó, tôi gạt bỏ mọi mệt mỏi, ngủ một giấc sâu.
Ngày nối ngày, ăn rồi ngủ, cuộc sống đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Bỗng nhiên, đại sư đến.
Tôi hỏi: “ bận thế còn mò tới đây làm gì?”
ấy lườm tôi: “Xem em còn sống không.”
Tôi , đập tay lên ngực: “Yên tâm, có sư huynh đây, dù em có bước một chân vào Quỷ Môn Quan, anh ấy cũng kéo em về.”
bỗng trầm xuống.
“Vi Vi, em sự ổn chứ?”
Tôi tấm lòng của , mỉm đáp: “ dạy em rồi, đàn ông cũ không đi thì mới làm sao tới? Em nhớ kỹ rồi.”
cuối cùng cũng yên tâm, chớp mắt nói:
“Lần may có Tiểu Lý. Nghe sư đệ kể, em bất tỉnh, cậu như phát điên, bế em lao vào phòng cấp cứu.”
“Chưa thấy cậu hoảng đến vậy. khi cấp cứu xong, một mình ngồi cầu thang nửa tiếng, tay run mãi không dừng lại.”
“Tiểu Lý bình thường lạnh như băng, lo cho em đến mức ấy… không phải chứng minh được cậu quan trọng với em lắm rồi sao?”
19
Những điều sư nói, Lý Tự Nhiên chưa nhắc đến.
Tôi sững , khẽ hỏi: “Không phải vì em là sư muội của anh ấy sao? Chứ còn vì gì nữa?”
Sư gõ nhẹ lên đầu tôi: “ đầu em làm bằng gỗ à?”
“Anh ấy thích em đấy, đồ ngốc!”
Tôi kinh ngạc: “ sao? Nhưng anh ấy chưa nói với em!”
Sư trợn mắt: “Từ hồi đại học anh ấy đã thầm thích em rồi. Ngoại trừ em, ai cũng biết!”
“ lấy hết can đảm định tỏ , thì em lại công khai quen Phó Lăng. Anh ấy chỉ biết nhét cảm vào lòng.”
“Bao nhiêu năm nay anh ấy vùi đầu làm việc, không yêu đương, không kết hôn – chẳng phải là vì chưa thể buông bỏ em sao?”
Những lời sư nói khiến tôi khó tiếp nhận ngay được.
Nhưng cuối cùng, tôi cũng ánh mắt phức tạp của Lý Tự Nhiên là gì.
Im lặng lâu, sư dịu giọng nói: “Vi Vi, nếu em và Phó Lăng đã đến bước , thì ít nhất… hãy cho Tiểu Lý một cơ hội đi.”
20
Những ngày khách sạn trôi qua nhanh.
Sinh nhật bảy mươi tuổi của bà nội sắp đến.
Dù giữa tôi và Phó Lăng căng thẳng, nhưng tôi luôn có cảm với bà nội anh.
còn khỏe, bà thường mời tôi về nhà ăn cơm.
Biết tôi không có mẹ, cha lại có gia đình mới, bà sợ tôi chịu thiệt nên luôn dặn Phó Lăng phải chăm sóc tôi, không được nặng lời với tôi.
Bà nói bà là chỗ dựa của tôi, khi còn bà đây, không ai nhà họ Phó được phép bắt nạt tôi.
Bà đã cho tôi quá nhiều sự ấm áp và chở che.
Đáng tiếc là bệnh ung thư của bà đã chuyển nặng, sinh nhật lần có lẽ là lần cuối cùng.
Tôi mua loài hoa bà thích, chọn một chuỗi ngọc trai đẹp, cùng Phó Lăng đến bệnh viện thăm bà.
Bà gầy gò đến nỗi chỉ còn da bọc xương, nhưng vẫn cố gượng ngồi dậy để tôi đeo dây chuyền cho.
gương, cụ bà bảy mươi tuổi nở nụ e lệ ấm áp.
Bà nắm tay tôi đầy vui mừng: “Vi Vi, mắt nhìn của cháu tốt, bà thích món ngay từ nhìn đầu tiên.”
“Cả hai đứa nhanh lên nhé, mau sinh cho bà một đứa chắt có được không?”
Tôi nhìn sang Phó Lăng, gượng : “Vâng, bọn cháu sẽ cố gắng.”
Chúng tôi trò chuyện lâu, bà vui, nhưng nhìn có vẻ mệt, tôi định để bà nghỉ ngơi.
ấy, ngoài cửa bệnh phòng vang lên một giọng e dè: “Bà nội, cháu đến thăm bà.”
Tôi và Phó Lăng đồng thời quay lại, thấy xách quà đứng ngoài cửa.
21
“Đây là nhà ai? Lạc phòng à? làm gì có cháu gái.”
Bà nội đầy vẻ ngờ vực, còn sắc mặt Phó Lăng lập sầm xuống.
“Cô đến đây làm gì?”
“Cô làm loạn đấy à?”
Nước mắt lập rơi xuống.
“Anh ơi… Em chỉ muốn đến thăm bà, mang quà cho bà thôi …”
Bà nội bắt đầu thấy có điều gì đó sai sai.
“Anh ơi?”
“Phó Lăng, cháu đào đâu ra cô em gái vậy?”
Thấy bà nổi giận, Phó Lăng căng thẳng hẳn lên.
“Không sao đâu bà, chỉ là lầm thôi…”
“ lầm? Hôm nay không nói rõ, đừng hòng ra đây!”
“Anh, nói cho bà biết đi… được không?”
tiến lại gần, lấy ra một chiếc khăn quàng đỏ.
“Bà nội, đây là khăn choàng cháu mua cho bà. Đợi bà xuất viện rồi đeo nhé. Cháu và anh Phó Lăng là…”
“Cô câm miệng!”
Phó Lăng giận đến mức mất kiểm soát, ném chiếc khăn vào túi, kéo ra phòng.
Bà nội đến mức không thở nổi, tôi vội vàng giúp bà thở oxy.
Một , bà hồi lại được chút sức, nắm chặt tay tôi, giọng kiên định:
“Vi Vi, cháu là một đứa trẻ tốt.”
“Bà già rồi, không xen vào chuyện của trẻ nữa. Nhưng chừng nào bà còn sống, thứ đàn bà hoang dã kia tuyệt đối không được bước vào nhà họ Phó!”
Tôi khẽ nói: “Bà ơi, sức khỏe quan trọng hơn. Đừng để tâm mấy chuyện .”
Bà nhìn tôi lâu, dường như đã quyết định của tôi.
Nước mắt rưng rưng, bà nghẹn ngào nói:
“ gái, xin lỗi cháu.”
“ thằng cháu vô dụng của bà, không xứng với cháu chút nào.”
22
Sắp xếp cho bà nội xong, tôi bước ra cổng bệnh viện.
Phó Lăng và vẫn cãi nhau.
ôm chặt lấy anh từ phía , nói gì đó nhỏ.
Tôi không nghe rõ, cũng chẳng buồn quan tâm.
Lý Tự Nhiên lái xe đến đỗ trước mặt tôi. Dưới ánh mắt của Phó Lăng, tôi bước lên xe.
“Bỗng dưng lại rủ tôi đi ăn cơm?”
“Có vấn đề gì à?”
“Không, tiểu thư đây muốn gì thì tôi nghe theo. Muốn đi đâu?”
“Muốn về phố ăn vặt trường đại học.”
Lý Tự Nhiên ngẩn ra một chút, rồi không nói gì thêm, khởi động xe.
Bao năm trôi qua, phố nhỏ ấy vẫn gần như không thay đổi.
Chúng tôi ngồi một tiệm mì nhỏ, Lý Tự Nhiên nói: “Nhớ lại thời sinh viên à?”
Tôi nhìn lên bức tường đầy những mảnh hình trái tim, khẽ hỏi:
“Còn nhớ bức tường tỏ không? Em nhớ anh viết dán lên đó, nhất quyết không cho em xem.”
Lý Tự Nhiên nhìn tôi: “Vậy sao? Anh quên rồi.”
Tôi nhìn anh qua bàn, nheo mắt: “Lý Tự Nhiên, nhớ kỹ lại xem, có viết hay không?”
Ánh mắt anh khẽ dao động, khóe miệng nhếch lên: “Nhớ ra rồi, ngay chỗ kia.”
Anh bước lên ghế, với tay bóc một tờ nhớ màu tím đã ố vàng góc cao nhất, đưa cho tôi.
“Hứa Vi Vi, em có muốn xem không?”
23
Tôi tiện tay nhét tờ nhớ đó vào túi áo.
Những gì viết trên đó, tôi sớm đã rồi.
Tôi và Lý Tự Nhiên lặng lẽ ăn xong bữa tối, anh đưa tôi về khách sạn.
“Lý Tự Nhiên, ngày mai em sẽ đi làm thủ tục ly hôn.”
Trước khi vào sảnh, tôi quay đầu nói với anh.
Lý Tự Nhiên bật , ánh mắt sáng như ánh đèn đêm.
Phó Lăng là giữ lời hứa, anh có mặt đúng tại cục dân chính.
Thấy tôi đến, anh lập đứng dậy đón.
“Vi Vi, tuy nói ra đã muộn, nhưng anh vẫn muốn thử một lần.”
“Có thể cho anh một cơ hội không? Ít nhất là vì bà nội, được không?”
Tôi kìm lại cơn bốc đồng muốn đấm anh một , đưa thẳng căn cước công dân.
“Thời gian không nhiều, làm nhanh lên.”
Nửa tiếng , tôi chính thức trở thành độc thân.
Bước ra cục dân chính, Phó Lăng muốn đi theo nhưng thấy Lý Tự Nhiên chờ sẵn ngoài cổng, nên đành im lặng.
Tôi lên xe, lòng trống rỗng.
Lý Tự Nhiên cũng không nói gì.
Tôi lấy tay xoa mãi lên tờ ly hôn, cố quen với thân phận mới.
Phó Lăng hào phóng, số tài sản để lại cho tôi vượt xa mong đợi.
Tôi rút điện thoại, gửi cho anh một tập tin nén.
Dù sao cũng là vợ chồng, tôi cũng có “món quà” gửi lại cho anh.