Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

10

Chỉ mới rời đi nửa ngày, mà cây cối, cảnh vật trong nhà vẫn chẳng đổi thay.

tôi đã không còn là nữ chủ nhân ở nơi này .

Tâm trạng tôi rối như tơ vò.

May mà, vị thê chính thức – – không có mặt trong căn biệt thự này.

Nếu không, tôi sự chẳng biết giấu mặt vào cho đỡ nhục.

tôi cứ liếc ngang ngó dọc, Phó Dụ Bạch trầm hỏi:

“Em đang tìm ai? Cô bạn xúi em bỏ trốn, anh đã cho người đưa ra nước rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi.

Đợi bạn thân ổn định ở nước , là có thể giúp tôi chạy trốn khỏi đây.

Phó Dụ Bạch nhìn thấu tâm tư của tôi, một :

“Cô ta đã bị anh mua chuộc rồi, đừng mơ cô ta sẽ giúp em.”

Sắc mặt tôi tái mét.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

tôi đã thề hoạn nạn có nhau mà, sao cô ấy lại phản bội tôi?

Tôi không cam tâm, lập tức lấy điện thoại ra.

Chỉ khung chat im lìm nằm đó một tin nhắn:

【Xin lỗi nha chị em!】

【Phó Dụ Bạch cho tớ mươi triệu đó, hẳn là mươi triệu đó nha! Giàu rồi tất nhiên quên nhau thôi!】

Đính kèm là một bức ảnh selfie cô ta ôm trái ôm phải.

Bên trái là một mẫu nam điển trai, bên phải là một công tử cổ phong.

【Hahahaha! Một toàn trai đẹp, đời này không còn gì tiếc nuối !】

Tôi: “…”

Đáng lẽ không nên trông mong vào cái con yêu sắc này.

Xong, sự không còn đường lui.

Tôi nghẹn ngào, kéo lấy vạt áo Phó Dụ Bạch, vừa khóc vừa dụi dụi vào người anh:

“Em xin anh mà tổ tông, tha cho em đi.

mới là vị thê của anh, chính mẹ anh nói như vậy mà!”

Anh để tôi lại đây, chẳng phải là định giấu trong nhà làm tình nhân sao?

Vậy từ về sau, tôi chỉ có thể làm người phụ nữ không thể lộ mặt?

Phó Dụ Bạch nhạt:

“Em cưới anh, phải cưới mẹ anh, quan tâm bà ta làm gì?

“Từ giờ đừng qua lại với bà ấy , bà ta không phải người tốt.”

Haha.

Hiếu thảo đến nghẹt thở.

Tôi cạn lời, chỉ biết nằm dài trên sofa giả chết.

tôi đẫm lệ, gia cũng không nỡ nhìn tiếp.

Ông ta ho nhẹ một :

“Thiếu gia, tình yêu phải dựa trên sự đồng thuận, cậu không thể ép buộc cô Hứa được.”

Phó Dụ Bạch từ tốn nhướng mày.

Anh nhìn tôi vài giây, rồi gật đầu trầm ngâm: “Nói cũng đúng.”

Tôi mừng rỡ.

Phó Dụ Bạch cùng cũng thông suốt rồi? Anh sẵn sàng buông tha cho tôi rồi?

giây tiếp theo.

Phó Dụ Bạch chỉ tay vào gia, ra lệnh:

“Ông là đàn ông, có thể dụ dỗ vợ tôi. Có người , kéo ông ta ra .”

gia: “???”

gia khóc không ra nước : “Thiếu gia, tôi nhìn cậu lớn lên mà!”

Phó Dụ Bạch thản nhiên: “Kéo đi.”

gia bị trói như bánh chưng khiêng ra .

Vệ sĩ hoàn thành nhiệm vụ, quay lại trước sofa, cung kính báo cáo:

“Thiếu gia, nhiệm vụ hoàn thành!”

Phó Dụ Bạch gật đầu hài lòng: “Cậu cũng có thể cút luôn.”

Trên đầu vệ sĩ từ từ hiện lên một dấu hỏi: ?

Cơ thể lực lưỡng cao mét chín của anh ta rẩy, khóc rống như ấm nước sôi:

“Hu hu hu đừng mà, đừng đuổi em đi!

“Thiếu gia, rời xa anh rồi, em còn biết đi để tìm được chỗ làm lương hai trăm nghìn, du lịch nước free, lại còn bao ăn bao ở bao ngủ chứ!”

Biệt thự chìm trong ai oán.

Nhìn đám nhân viên lâu nước nước mũi tèm lem.

Tôi không nhịn được , gào lên:

“Đm! Phó Dụ Bạch, anh có cần phải làm quá vậy không?

“Nhà anh nuôi chó còn là chó đực đó, chẳng lẽ con chó cũng phải đuổi luôn?”

Phó Dụ Bạch trầm ngâm một lát, như đang sự cân nhắc.

cùng anh nghiêm túc kết luận:

“Thôi, chó khỏi.

“Nó thiến từ ba trước rồi, công cụ gây án đã bị tịch thu.”

Nghe vậy, gia và vệ sĩ cùng ôm chặt chỗ hiểm, rẩy trong gió .

Tôi lặng câm không nói nên lời.

Cú va chạm xe đó… chắc chắn đập trúng não rồi.

Sao mà yêu đến ngu người thế này chứ?!

11

Sương đêm dày đặc.

Tôi nằm trên chiếc giường đôi rộng mét, tâm trí trôi nổi lơ lửng.

Phó Dụ Bạch ở tuổi mười tám khiến tôi vừa mới mẻ, vừa xa lạ.

Anh có chút bướng bỉnh, đôi khi rất cố chấp.

Khác xa hoàn toàn với Phó Dụ Bạch ở tuổi hai mươi bảy, thậm chí có cảm giác như hai con người tách biệt.

“Ngủ rồi à?”

Tôi đang thẫn thờ suy nghĩ.

Phó Dụ Bạch tắm xong, vén chăn chui vào nằm cạnh.

Anh cố ý quấn khăn tắm lỏng lẻo, chỉ cần kéo nhẹ là tụt.

Những giọt nước lau khô lăn theo đường cơ bụng, nhỏ xuống lòng bàn tay tôi.

Nóng đến mức khiến tôi rụt tay lại theo bản năng.

Tôi trùm chăn kín đầu, nghèn nghẹn:

“Tối không được .”

Phó Dụ Bạch hơi khựng lại.

“Ừ, trước khi em đồng ý, anh sẽ không làm gì tổn thương em.”

Hừ.

Làm ra vẻ quý ông gì chứ.

Rõ ràng đã có phản ứng rồi, với cơ thể cứng như nhau.

Tôi cố nhịn không vạch trần anh.

Trở mình một cái, đè chặt mép chăn dưới người.

Dù trong phòng đã bật máy sưởi, tay tôi vẫn toát.

Được ôm Phó Dụ Bạch ngủ đã thành thói quen mỗi đêm của tôi.

Tôi tham luyến hơi ấm của anh.

cũng phải dần thích nghi với những đêm không còn vòng tay ấy.

Tôi ép bản thân nhắm lại.

Trong bóng tối, Phó Dụ Bạch bỗng lên :

“Cảnh lần đầu tiên ta gặp nhau… chắc là đẹp lắm nhỉ?”

Lông mi tôi khẽ .

“Hình như thế… em không nhớ rõ lắm.”

ra chẳng có gì đẹp cả.

Lần đầu tôi gặp Phó Dụ Bạch, toàn là mùi khói dầu rẻ .

Mùa hè ba trước, nóng đến nghẹt thở.

Lúc đó, bà tôi bệnh nặng phải nhập viện.

Để gom đủ viện phí, mỗi ngày tan học tôi đều ra chợ đêm bán xúc xích nướng.

Khu phố đông đúc, lộn xộn như mớ bòng bong.

Tôi mặc áo thun mỏng, trán đẫm mồ hôi.

Mấy tên lưu manh hì hì tiến lại gần:

“Em gái, bán hàng một mình chắc buồn lắm nhỉ? Muốn bọn anh ở lại bầu bạn không?”

của bẩn thỉu, còn giở trò sàm sỡ.

Đúng lúc đó, Phó Dụ Bạch tình cờ đi ngang.

Ban đầu, anh định ra tay giúp.

kịp mở , tôi đã mặt đứng dậy, liếc từ đầu đến đám lưu manh.

lùng nói:

“Không cần, các anh còn chẳng bằng cây xúc xích của tôi.”

Bọn tức đến phát điên, xắn tay áo định nhào vô đánh.

Tôi lập tức ném que xiên xuống đất.

Nhắm thẳng vào chỗ hiểm của từng tên mà đá.

la oai oái, cùng chạy toán loạn như lũ chuột.

Phó Dụ Bạch lúc đó bưng ghế ngồi một bên, xem hết từ đầu đến , vẻ mặt đầy hứng thú.

Chờ đám người giải tán.

Anh chỉnh lại áo vest, thong dong bước tới trước mặt tôi.

“Chào cô.”

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu: “Hết giờ rồi, hôm không tiếp khách nam.”

Phó Dụ Bạch khẽ bật .

Anh đưa tôi một tấm danh thiếp, khẽ nhướng mày:

“Cô gái này, có hứng thú thử theo tôi một chuyến không?”

Tôi chẳng hiểu nổi ý anh là gì.

nhìn xe sang, đồng hồ đắt , vừa nhìn đã biết là người có .

Bạn thân tôi từng nói, mấy người giàu chẳng ai nói chuyện yêu đương cả.

Họ thích đi tìm “người theo cùng”.

Cho nên, “theo tôi một chuyến” trong Phó Dụ Bạch, chắc cũng cùng nghĩa đó thôi.

Tôi do dự vài giây, rồi gật đầu.

“Được.”

Chỉ là được bao nuôi thôi mà? Đúng lúc tôi đang cần .

Huống chi, Phó Dụ Bạch lại đẹp trai thế này, dù sao cũng là tôi lời to.

Tôi từng mong đợi điều gì gọi là tình.

Chỉ hy vọng, đến ngày Phó Dụ Bạch tìm được người xứng đôi vừa lứa—

Anh có thể trả lại cho tôi tự do, để tôi rời đi xa.

12

Tối đó tôi ngủ không yên.

Trong mơ, xuất hiện hai Phó Dụ Bạch.

Một người mười tám tuổi, một người hai mươi bảy.

Hai người đứng ở hai bên giường, mỗi người nắm chặt một bên cổ tôi.

Tôi lẩy bẩy không dừng được.

cùng, đến cả khóc la tôi cũng không thể phát ra.

Chỉ có thể rẩy đôi , cầu xin họ đừng hành hạ tôi .

Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn còn kinh hồn định, vừa mở đã phát hiện bên cạnh không có ai.

Phó Dụ Bạch không biết đã đi .

Trời vẫn sáng hẳn.

Tôi rón rén ngồi dậy, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn.

Có một tin nhắn từ số lạ.

Ghi chú tên là :

【Hôm cô có thời gian không? ta nói chuyện một chút.】

Rõ ràng là định đến hỏi tội rồi.

Tôi nhức đầu khóa màn hình lại.

Gần đây, Phó Dụ Bạch sắp xếp hơn chục vệ sĩ bên cạnh tôi.

Nói là “để bảo vệ”.

Thực tế đều là tai của anh, giám sát từng cử động của tôi.

Tôi căn bản không dám đi gặp .

“Dậy rồi à?”

Đang suy nghĩ Phó Dụ Bạch bước vào phòng.

Anh giữ lấy sau gáy tôi, dồn dập mấy phút liền, không chừa chút khe hở nào.

Sau đó cắn nhẹ môi dưới của tôi.

nói mang theo ý khàn khàn:

“Tối đi dự một buổi đấu giá với anh.”

Hai má tôi nóng bừng.

Phó Dụ Bạch ở tuổi mười tám còn vụng về, chỉ biết lao thẳng không phanh.

… lại rất có lực sát thương.

Tôi giả vờ thờ ơ: “Ừm, biết rồi.”

Bảy giờ tối.

Phó Dụ Bạch đuổi tài xế về, tự mình lái xe đến đón tôi.

Tôi không ngờ sẽ chạm mặt ở cổng vào.

Cô ta trang điểm đậm, người đầy trang sức lấp lánh.

Khi lướt qua tôi, cố tình dừng lại vài giây, khẽ nói đầy mỉa mai:

“Nhà họ Phó đã bắt đầu chuẩn bị lễ rồi.

“Đợi đến ngày tôi và Phó Dụ Bạch kết , cô nhất định phải đến dự đấy nhé.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương