Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Chỉ là dạo này hắn béo quá, bụng bia to đến dọa người, bộ vest suýt nữa thì bị bụng hắn căng cho toạc ra. Hắn đặt hộp quà trang điểm trước mặt tôi.
“Nguyệt Nguyệt, đây là quà cho em, nhận đi.”
“Tôi không cần, chị đây giờ không dùng đồ rẻ tiền như vậy nữa.”
Hắn cũng không nổi giận, lại lôi từ trong áo ra một chiếc nhẫn vàng.
“Chừng này năm rồi anh chưa mua nổi cho em món trang sức tử tế nào, là anh có lỗi với em.”
“Chiếc nhẫn này em cầm lấy đi, chúng ta đừng ly hôn nữa được không?”
Tôi nhếch môi cười. Một bộ mỹ phẩm, một chiếc nhẫn vàng, nghĩ vậy là giữ chân được tôi sao?
“Ly hôn là chắc chắn. Không có chuyện thương lượng.”
Tôi nói dứt khoát.
Mẹ chồng lập tức lao lên, mở album ảnh trên điện thoại, gào to với mấy nhân viên xung quanh:
“Đây là hình con nhỏ này hồi nó nặng tám chục ký! Giờ nó phẫu thuật thẩm mỹ đấy!!”
“Nó như vậy mà cũng xứng với con trai tôi à?!”
“Vừa béo vừa xấu, giờ không biết bám được thằng đại gia nào, có tiền rồi là đòi ly hôn!”
Tấm hình là bà ta chụp lén lúc tôi đang thay đồ, chỉ mặc nội y và quần short jeans, mỡ bụng và đùi chảy xệ, mặt cũng đầy vết nám và mụn.
Bà ta thường mang mấy bức ảnh đó khoe với mấy bà hàng xóm, chê tôi béo phì, xấu xí.
Ngay tại chỗ, mẹ chồng đăng tấm hình đó lên mạng.
Chỉ vài phút sau đã tạo ra làn sóng lớn.
“Trời ơi, nữ thần của tui sao lại từng như vậy???”
“Mập quá! Tôi không chịu nổi đâu. Hủy follow, từ nay không xem nữa.”
Chỉ trong mười phút, tôi mất mười ngàn lượt theo dõi.
Mẹ chồng đứng bên cạnh, mặt mày hí hửng, cười khoái chí.
Tôi rút điện thoại ra báo công an.
Nửa tiếng sau, bà ta bị cảnh sát bắt vì xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân.
Hứa Minh van xin tôi tha cho bà ta, nói bà chỉ là phụ nữ nhà quê, không hiểu chuyện.
Tôi cười lạnh. Không hiểu chuyện thì được quyền đăng ảnh người khác lên mạng sao?
Bà ta đâu phải không hiểu, mà là từ đầu đến cuối chưa bao giờ coi tôi ra gì.
Ngày trước bà ta sai tôi làm hết cái này đến cái kia, tôi vì con nên nhịn.
Còn bây giờ thì tôi không cần nhịn nữa.
“Muốn tôi không kiện cũng được. Ly hôn. Tài sản tôi tám, anh hai.”
Hứa Minh không chịu. Em chồng đứng cạnh liền chửi hắn bất hiếu, đầu óc chỉ toàn tiền.
Nhưng hắn vẫn không đồng ý.
Tôi đưa ra bằng chứng hắn đi massage trá hình tìm gái, ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân.
“Nếu tôi giao mấy thứ này cho công an, thì anh biết rồi đó…”
Hứa Minh lập tức đau khổ đồng ý:
“Được! Em tám, anh hai! Đừng báo công an là được.”
Tôi gật đầu hài lòng. Hứa Minh ngoại tình, nên không cần chờ thời gian hòa giải. Rất nhanh, tôi đã cầm được giấy chứng nhận ly hôn trong tay.
13
Ảnh giảm cân của tôi lan truyền khắp mạng, rất nhiều người nói tôi hút mỡ, mặt thì phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi lập tức phản đòn bằng cách đăng những đoạn video tập luyện từ trước, kèm thêm một clip tôi kỳ cọ rửa mặt cực mạnh.
Kèm theo caption: “Trước kia sống vì nhà chồng, bây giờ sống vì bản thân và các con.”
Có người còn lôi lại đoạn video tôi dắt con đi lang thang ngoài đường.
Tôi bình luận bên dưới: “Em chồng mười tuổi đòi cưỡi lên người con gái sáu tuổi của tôi, tôi không cho thì bị đuổi ra khỏi nhà.”
Chỉ mấy dòng đơn giản, nhưng lại chất chứa bao chua xót và bất lực.
Dư luận trên mạng bắt đầu xoay chiều.
“Chồng cô ta với nhà chồng đúng là không còn nhân tính, bỏ mặc cả vợ con.”
“Nuôi con người khác vs tự nuôi con mình, khác hẳn.”
“Chị Nguyệt giỏi thật sự, vừa kiếm tiền vừa nuôi con.”
“Chị Nguyệt đúng kiểu nữ chính lội ngược dòng, cố lên cố lên!!”
“Mẹ chồng cô này nhìn là biết không ra gì, ai lại đi đăng ảnh xấu của con dâu lên mạng?”
Tôi tranh thủ thời điểm này ra thêm một video mới.
Nội dung là kể lại hành trình tôi từ một bà nội trợ quay lại làm việc và xây dựng sự nghiệp.
Video chạm tới nỗi lòng rất nhiều người.
“Chị dám bước ra khỏi cuộc sống đó là dũng cảm lắm rồi. Chồng tôi cũng suốt ngày về khuya, chẳng đưa đồng nào. Con còn nhỏ, tôi cũng là gả xa, ly hôn rồi chẳng biết đi đâu nữa…”
“Mẹ tôi cũng từng là nội trợ. Hồi đó bà kiếm hơn chục triệu mỗi tháng, nhưng vì tôi và em gái mà từ bỏ sự nghiệp. Bố tôi không tốt với mẹ. Tôi thấy thương mẹ nhiều lắm, là chị em tôi kéo lùi cuộc đời bà.”
Dù có mất đi một lượng fan vì ảnh xấu, nhưng lại có nhiều người theo dõi tôi vì sự mạnh mẽ và chân thực.
Tôi tăng thêm 200 nghìn người theo dõi, chỉ mất 20 nghìn. Tính ra thì đợt khủng hoảng này xử lý rất thành công.
14
Tôi tiếp tục nhận được nhiều lời mời tham gia chương trình truyền hình thực tế.
Tôi chọn một show quay ở nước ngoài, thời gian kéo dài nửa tháng.
Trong thời gian quay ở nước ngoài, tôi còn thu hút thêm một nhóm fan quốc tế.
Quay xong, tôi thu dọn hành lý về nước, kết quả vừa về đến cổng nhà đã thấy mẹ chồng và em chồng đứng đó.
Cả hai mặc quần áo lôi thôi lếch thếch, tay xách nửa bao chai lọ nhựa cùng vài cái thùng giấy cũ.
Bạch Bạch đứng chắn trước mặt tôi:
“Các người đến đây làm gì?”
Em chồng bỗng nhiên bật khóc:
“Chị dâu ơi, em nhớ chị lắm!”
Nó lao tới định ôm tôi, may mà tôi nhanh tay kéo Bạch Bạch sang một bên tránh kịp.
Nó ngã “rầm” xuống đất, nhưng lạ thay, lại không khóc.
Lưng mẹ chồng càng còng hơn.
“Con tiện nhân Trương Tuyết kia, nó ôm hết tiền đi nuôi trai, giờ tụi tôi không còn tiền thuê nhà, phải ngủ gầm cầu.”
Tôi lạnh nhạt trả lời: “Ồ.”
Chuyện này tôi biết từ lâu rồi. Lúc trước thám tử đã điều tra được Trương Tuyết có một gã bạn trai nghiện cờ bạc, nợ hơn trăm triệu. Cô ta làm tình nhân cho người ta khắp nơi để kiếm tiền trả nợ.
Cô ta lấy Hứa Minh chỉ vì khoản tiền đền bù nhà cũ. Nhìn tình hình bây giờ, chắc là đào được sạch rồi.
“A Minh biết chuyện thì đánh gã kia một trận, bắt Trương Tuyết ở nhà làm việc nhà. Mới làm được mấy hôm thì ả bỏ thuốc độc giết A Minh rồi tự tử theo.”
Tôi nghe mà sững người. Nghe cứ như phim, vậy mà lại là thật.
“Ồ, rồi sao? Giờ tìm tôi làm gì?”
Mẹ chồng ấp úng mãi không nói nên lời, em chồng vội lên tiếng:
“Bọn em muốn ở nhờ nhà chị dâu một thời gian.”
Tôi không cần suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Bạch Bạch nhìn tôi sững sờ, tôi ra hiệu bằng ánh mắt để chị ấy yên tâm.
Tôi dẫn họ vào biệt thự:
“Nhà này không nuôi người ăn không ngồi rồi. Hai người phải dọn sạch sẽ căn biệt thự này, tôi mới cho ở lại một thời gian.”
Biệt thự có năm tầng, một người lớn một đứa trẻ, ít nhất cũng phải dọn dẹp nguyên đêm mới xong.
Em chồng nghe xong định bật lại thì bị mẹ chồng ngăn lại.
Bà ta bỗng trở nên hiền lành khác thường.
“Chị cứ yên tâm, tụi em dọn liền, đảm bảo sạch bong kin kít!”
“Tầng ba có rất nhiều đồ trang sức quý giá, nhẫn kim cương, dây chuyền tiền tỷ, nhớ đừng để thất lạc nhé.” Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Mẹ chồng lập tức lôi em chồng đi dọn nhà.
Cả hai người họ làm việc suốt một đêm.
Sáng hôm sau, tôi đi kiểm tra vệ sinh, gật đầu hài lòng.
“Sạch sẽ lắm. Hai người có thể đi được rồi.”
Mẹ chồng đang cười tươi rói lập tức đổi sắc mặt.
“Triệu Nguyệt, mày dám đùa bà già này hả? Xem tụi tao như công cụ lao động à?!”
Em chồng cũng gào lên:
“Tiện nhân đúng là tiện nhân! Ngoài trời lạnh như vậy mà mày cũng nỡ đuổi tụi tao đi!”
“Ồ, vậy là mày cũng biết lạnh à? Nhưng trước kia, nhà mày cứ hễ không vừa ý là đuổi mẹ con tao ra đường. Con gái tao còn nhỏ, sức đề kháng yếu, sốt cao mấy lần liền. Cuối cùng không một đồng tiền thuốc, chỉ biết gồng mình chịu đựng.”
Tôi không muốn phí lời nữa, gọi điện kêu bảo vệ tới đuổi họ ra ngoài.
Lúc bị lôi đi, hai người vẫn mồm năm miệng mười chửi không ngớt.
Sau khi chắc chắn họ đã rời khỏi biệt thự, tôi lập tức lấy điện thoại gọi cảnh sát.
“Alo, tôi bị mất một sợi dây chuyền kim cương.”
Một giờ sau, cảnh sát báo tôi đến đồn, nói đã bắt được kẻ trộm.
Vừa bước vào, tôi đã thấy mẹ chồng và em chồng trừng mắt nhìn tôi đầy tức tối.
Camera an ninh trong biệt thự đã được gửi cho cảnh sát. Bằng chứng rõ rành rành, sợi dây chuyền cũng tìm thấy trên người họ. Sợi dây đó trị giá mười lăm triệu, đủ để khởi tố hình sự.
Tôi kiên quyết yêu cầu lập hồ sơ vụ án.
Mẹ chồng ra sức thanh minh với cảnh sát, nói tôi cố ý gài bẫy bà ta, dụ bà ta đi ăn trộm.
Cảnh sát không nhiều lời, lập tức tống bà ta vào trại giam.
Còn em chồng thì chưa đủ 16 tuổi, không chịu trách nhiệm hình sự, nên được thả ra.
Xử lý xong mọi việc, tôi dẫn các con dọn nhà, chuyển đến thành phố mới sống.
Một ngày trước khi rời đi, tôi đến ăn ở quán của một người bạn.
Tình cờ bắt gặp em chồng đang lục thùng rác trước cửa tiệm, cả người chồm hẳn vào trong, ngấu nghiến ăn đồ thừa còn dính mỡ.
Áo quần dơ bẩn, toàn vết dầu mỡ mà nó cũng chẳng buồn để tâm.
Thằng bé trước đây bị ám ảnh sạch sẽ. Áo vừa dính một vệt nhỏ là bắt tôi giặt cả chục lần.
Tôi mỉm cười.
Từ nay trở đi, cuộc sống của tôi sẽ ngập tràn ánh sáng, chứ không còn là vũng lầy tăm tối mà không thoát ra nổi nữa.
【Toàn văn kết thúc】