Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Giọng anh không to, đầy uy nghiêm không thể cãi lại.

Lục Xuyên không cam tâm, lấy từ trong người ra một gói vải nhàu nát, từ từ mở ra, bên trong là một quyển sổ tiết kiệm càng nhăn nhúm hơn.

“Chị, đây là toàn bộ tiền tụi em dành dụm được nhờ lao động trong trại giam mấy năm qua.”

Nó run rẩy đưa ra, tay cầm quyển sổ run không ngừng.

“Tuy không nhiều, là bồi thường chị. Chị tha tụi em đi được không? Tụi em không thể mất chị.”

Thật nực .

Tôi cùng không nhịn nổi bật lạnh.

Tôi ra khỏi vòng tay Cố Chiêu Diễn, nhìn thẳng vào ba người họ.

“Bồi thường?”

“Các người thành ra thế , không hối hận thật , giờ các người trắng tay, còn tôi sống tốt hơn các người.”

“Các người không muốn tôi tha , là muốn bám lại, tiếp tục dùng tôi làm bàn đạp.”

“Cất cái hối lỗi rẻ rúng đó đi. Biến khỏi mắt tôi. Vĩnh viễn.”

Lời tôi dứt khoát như lưỡi dao, cắt đứt hy vọng cùng của họ.

đứng chết trân, mặt cắt không còn giọt máu.

Tôi khoác tay Cố Chiêu Diễn, quay người đi, không ngoái đầu lại lấy một lần.

9

Tôi đánh giá quá thấp cố chấp của họ.

Bị tôi từ chối và làm nhục khai, lời van xin của họ dần biến thành đeo bám điên cuồng.

Họ đầu theo dõi tôi, canh dưới nhà, rình ngoài ty, ngày đêm không dứt.

Họ gửi vô số tin nhắn, gọi điện liên tục, lời lẽ từ hèn mọn trở thành đe dọa đạo đức:

“Chị, tụi em mới là người thân duy nhất của chị.”

“Sao chị nhẫn tâm vậy? Tụi em đã biết lỗi rồi.”

“Nếu chị không tha , cuộc tụi em coi như chấm hết. Chị muốn tụi em chết à?”

Trong nhận thức méo mó của họ, những tôi hiện tại — tất cả — đều phần của họ.

Tôi không tha , thì là tôi đang ‘sai’, là ‘vết nhơ’ trong cuộc họ.

Và Cố Chiêu Diễn, chính là “kẻ cướp” đã lấy mất tôi, khiến họ không thể làm lại từ đầu.

cần Cố Chiêu Diễn biến mất, tôi sẽ trở lại là người chị luôn nghe lời họ.

Ý nghĩ đó, như khối u độc, ngày càng phình to trong tâm trí họ.

Trước lễ đính hôn của tôi và Cố Chiêu Diễn, họ liều lĩnh ra tay.

Trên đường về nhà sau giờ làm, Cố Chiêu Diễn bị cóc.

Lúc tôi nhận điện thoại, đang thử chiếc váy cưới.

Tiếng Lục Kính điên cuồng, tuyệt vọng vang lên từ đầu dây bên kia:

“Lục Tiểu Tiểu, Cố Chiêu Diễn đang ở trong tay tụi !”

“Mày một mình nhà hóa chất bỏ hoang ở ngoại ô phía Nam. Cấm báo an. Bằng không, mày chuẩn bị nhặt xác nó đi!”

Tiếng rên của Cố Chiêu Diễn vang lên lẫn trong âm thanh hỗn loạn, và cả tiếng chửi của Lục Hằng.

“Chị! Sao chị không chịu tha tụi em! Tụi em mới là người nhà của chị! Còn cái thằng đàn ông đó là cái thá ?!”

Tim tôi trong khoảnh khắc đó như rơi xuống vực sâu.

Tay tôi lạnh toát, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.

“Được, tôi sẽ . Đừng làm hại anh ấy.”

Cúp xong, tôi không chần chừ giây nào, lập tức bấm nút báo .

Trong lúc chờ , tôi bật laptop.

Tôi là ai?

Tôi là nhân tài từ phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia ra.

Định vị tín hiệu điện thoại?

Quá dễ.

Tôi gửi toạ độ chính xác cùng sơ đồ nhà .

Đó là khu xưởng cũ ty Cố Chiêu Diễn mua, tôi đi khảo cùng anh.

Tôi phối hợp với lập kế hoạch giải cứu.

Tôi làm mồi nhử, một mình lái xe tới đó.

Khi tôi tới nhà đầy bụi và mùi gỉ sắt ấy, vừa vào đã thấy Cố Chiêu Diễn bị trói vào ghế.

Trán anh vết thương, khoé miệng rỉ máu, ánh mắt nhìn tôi vẫn trấn an như thường.

Anh nhẹ lắc đầu, ra hiệu tôi đừng manh động.

Ba người em thân yêu của tôi, đang cầm gậy sắt, mặt mũi dữ tợn nhìn tôi chằm chằm.

Thấy Cố Chiêu Diễn bị thương, thấy vết máu trên áo sơ mi trắng của anh, trong lòng tôi còn duy nhất một cảm giác — ý.

Hận thù kiếp trước, phẫn nộ kiếp , tất cả dâng trào.

Các người, đáng chết.

10

Trong nhà bỏ hoang, thấy tôi một mình, ba người bọn họ càng trở nên kích động.

Lục Hằng vung ống thép, mắt đỏ rực vào tôi:

cùng mày ! còn tưởng mày bỏ mặc nó luôn rồi!”

Lục Kính chắn trước, nhìn tôi chằm chằm:

“Chị, để nó đi. Chị quay về với tụi em. Mọi sẽ lại như trước.”

Lục Xuyên thì im lặng đứng sau lưng Cố Chiêu Diễn, cầm dao kề cổ anh.

Tôi chậm rãi tới, vừa đi vừa nói: “Về nhà?” Tôi bật , “Về cái nhà chính tay tụi bây đã phá nát à?”

Tôi dùng lời nói kéo dài thời gian, câu chữ như dao đâm vào tim .

“Nhìn tụi bây xem, chẳng khác ba con chó điên.”

“Miệng thì gọi tôi là chị, là người thân. tụi bây làm giống người nhà chưa?”

“Tụi bây phá hủy cuộc thi của , cái tính chiếm hữu bệnh hoạn đó.”

“Tụi bây huỷ cả mình, ngu dốt và tự cao.”

“Bây giờ, tụi bây lại muốn phá hoại cả cuộc .”

Giọng tôi mỗi lúc một lạnh, chữ như châm băng vào xương.

“Tụi bây chưa yêu . Tụi bây yêu cái cụ biết nghe lời, sẵn sàng hi sinh tụi bây.”

“Cái cụ đó giúp các người thỏa mãn cảm giác kiểm soát, để các người thản nhiên hưởng thụ tất cả không trả bất kỳ cái giá nào.”

nói đúng không?”

Câu nói ấy, triệt để đánh sập phòng tuyến tâm lý cùng của bọn họ.

Lục Hằng gào lên điên dại: “Câm miệng! Không như vậy!”

Lục Kính mặt trắng bệch như tờ giấy, đứng không vững.

Dao trong tay Lục Xuyên kề cổ Cố Chiêu Diễn đầu run lẩy bẩy.

Chính là lúc !

“Ầm!”

Cửa lớn nhà bị đạp tung.

Đặc trang bị đầy đủ từ khắp bốn phía tràn vào, họng súng đen ngòm đồng loạt chĩa thẳng vào ba người kia.

“Không được động đậy! đây!”

Ba người bọn họ hoàn toàn sững sờ, vũ khí rơi “choang” xuống nền.

bị ấn chặt xuống đất, còng tay lạnh ngắt khóa vào cổ tay.

Khoảnh khắc bị dẫn đi, cả ba cùng quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi đang nằm gọn trong vòng tay Cố Chiêu Diễn, an toàn không một vết thương.

Tuyệt vọng và hối hận thực , cùng hiện rõ trong mắt bọn họ.

bật khóc — khóc như ba đứa trẻ không còn đường lui.

trên , làm thuốc hối hận.

là tái phạm, lại phạm tội cóc, cố ý gây thương tích, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng — cùng cả ba bị tuyên án chung thân.

Lần , dùng hết phần còn lại trong trại giam để chuộc lại tội ác.

Mọi chuyện khép lại.

Một tháng sau, lễ cưới của tôi và Cố Chiêu Diễn vẫn diễn ra đúng như kế hoạch.

Trên bãi cỏ rợp nắng, trong lời chúc phúc của người thân và bạn bè, Cố Chiêu Diễn đeo nhẫn cưới tôi.

Anh cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai tôi:

“Chào mừng em với thế giới của anh, nơi mãi mãi an toàn.”

Tôi nhìn anh, nhìn vũ trụ trong đôi mắt anh, nở nụ rạng rỡ — nụ đầu tiên thật lòng kể từ khi sống lại.

Món nợ của kiếp trước, tôi đã thanh toán xong.

Đường của kiếp , sẽ là con đường tôi và anh cùng nắm tay tiếp.

sống mới của tôi, vừa mới đầu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương