Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Lúc nhận trọng sinh Cố Văn Lâm đang ngay cửa ký túc xá chờ cùng đăng ký kết hôn
Tôi lấy cớ đưa đồ cho đồng nghiệp đuổi đến Cục Dân chính
Sau khi chia tay với leo lên núi
Nằm chiếc ghế xích đu nhà dì Vương biển mây hiên nhà phơi nắng
Dì Vương đưa một củ khoai lang nướng tò mò hỏi: “Không hôm nay cháu đăng ký với kỹ sư Cố Sao lên đây ”
Tôi cắn một miếng khoai nóng hổi đáp: “Dì cháu mơ một cơn ác mộng tỉnh dậy lòng vẫn thấy bất an”
Dì Vương an ủi: “Mộng thì chỉ là mộng sống mới là thật Sau kết hôn ngày lành tháng còn sợ gì mộng mị chứ”
Tôi ngẩn giây lát mỉm gật đầu: “Dì lắm Cháu chỉ ở đây một lúc sẽ ”
Kết hôn với Cố Văn Lâm Đời … đời nào nữa
2
Kiếp khi làm xong thủ tục kết hôn với Cố Văn Lâm chúng bước khỏi sảnh đăng ký
Thì ngay mặt va một cô gái
Cô tên Bạch Tiểu Mai sống ở ngôi làng nơi chúng làm việc
Trên đường về Cố Văn Lâm im lặng suốt
Tôi cứ nghĩ là đàn ông đã vợ nên ý giữ cách với nữ đồng nghiệp
Không ngờ mãi đến lúc sắp l ì a đời mới biết…
Hóa cú va chạm khiến Cố Văn Lâm lòng Bạch Tiểu Mai ngay từ cái đầu tiên
Anh giữ cách mà là đang hối hận
Hối hận vì đợi thêm một ngày mới đăng ký với
Từ hôm đó lạnh nhạt hẳn
Hay một ngẩn về phía làng
Tôi hỏi lý do tránh né đáp
Hỏi mãi cũng mệt thêm công việc bận rộn hỏi nữa
Chỉ nghĩ chờ nghĩ thông suốt sẽ tự mở lời
Dự án ở làng kết thúc
Tôi và điều về hai tổ công tác khác sống xa
Tôi tưởng đó chỉ là tạm thời
những lần điều động đó chúng luôn chia cắt
Tôi từng với chuyện chỉ thản nhiên đáp: “Phục tùng sắp xếp của tổ chức”
Cho đến một ngày về Bắc Kinh báo cáo công tác
Tình cờ đồng nghiệp chuyện mới biết… trừ lần đầu những lần điều đó đều là do Cố Văn Lâm chủ động xin chuyển
Tôi và cãi một trận lớn
Sau đó ôm xin nhưng vẫn rõ nguyên nhân
Sáng hôm Cố Văn Lâm rời
Tôi nghĩ cuộc hôn nhân đến đây là hết
Vậy mà bất ngờ ập đến — mang thai
Biết thai thái độ của Cố Văn Lâm thay đổi
Anh bắt đầu ân cần chăm sóc
Vụng về học cách nấu ăn cho
Áp tai lên bụng tiếng con “đạp”
Mỗi tối cùng tản bộ
Bỗng một ngày Cố Văn Lâm “mất tích”
Tôi hỏi thăm khắp nơi tìm kiếm lâu
Không ai biết cũng ai còn sống đã cht
Tôi một khám thai một sinh con một đưa con viện một nuôi con khôn lớn
Một lo ma chay cho cả hai bên cha mẹ
Tôi cứ tưởng đã cht
Cho đến lúc h/ấ/p h//ối đột ngột xuất hiện mặt
Lúc đó mới biết suốt hai mươi năm qua luôn sống cùng Bạch Tiểu Mai
Hai họ nhận nuôi một đứa con trai dồn hết tình thương đứa bé đó
Bạch Tiểu Mai u uất cả đời cuối cùng một bước
Điều nuối tiếc duy nhất của cô khi cht là cả đời làm vợ
Cố Văn Lâm với cũng oán trách
Tôi thấy nực
Đã yêu sớm
Anh thể ly hôn để cho Bạch Tiểu Mai một danh phận
Sao thể bỏ rơi vợ con mặc kệ cha mẹ hai bên
Anh tư cách gì để trách
Đứa con trai do chính tay nuôi lớn …
Nó ghen tỵ với đứa con nuôi của Cố Văn Lâm và Bạch Tiểu Mai – lớn lên trong tình yêu thương
Nó trách vì đã sinh nó mà hỏi ý nó
Lúc đó mới biết hóa bao lâu nay nó đã liên lạc với cha nó từ chỉ là luôn giấu mà thôi
Tôi ở nhà dì Vương một tiếng đồng hồ
Tạm biệt dì xong thẳng đến Cục Dân chính
Khi đến nơi liền trông thấy Cố Văn Lâm đang đỡ Bạch Tiểu Mai dậy
Ánh mắt chăm chăm cô mãi dời
Gương mặt vốn khó chịu bỗng hiện lên vẻ sững sờ như sắc làm cho kinh động
Kiếp mải đỡ Bạch Tiểu Mai dậy chuyện với cô chẳng để ý đến biểu cảm kỳ lạ của Cố Văn Lâm
Bây giờ từ góc độ ngoài mới thấy mọi thứ rõ ràng đến mức nào
“Văn Lâm em tới đợi sốt ruột lắm đúng ”
Thấy xuất hiện Cố Văn Lâm thân khựng vội vã rối rắm:
“À ờ… Mạn Mạn em đến … …”
Tôi để ý thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mai gì đó khác với kiếp phức tạp thậm chí là oán hận
khi lần nữa vẻ mặt cô đã trở về bình thường cứ như tất cả chỉ là ảo giác của
Tôi thật sự tò mò
Ở kiếp chúng vẫn kịp nhận giấy kết hôn
Cố Văn Lâm gặp Bạch Tiểu Mai sớm như
Không biết lần sẽ lựa chọn thế nào
Là chia tay để đến với Bạch Tiểu Mai
Hay vẫn giống như đời ký kết hôn với cùng cô song túc song phi
“Không còn sớm nữa lấy giấy thôi” Tôi cố tình tỏ vẻ gấp gáp
Sắc mặt Cố Văn Lâm chợt trắng bệch
“A… đau quá chân em đau” Bạch Tiểu Mai kêu khẽ phá tan sự im lặng ngắn ngủi
Kiếp cô thương
Còn bây giờ thì đúng lúc thương thế
Thời điểm cũng quá trùng hợp
Chẳng lẽ… cô cũng trọng sinh
Tôi Bạch Tiểu Mai với ánh mắt dò xét
chẳng gì
Cố Văn Lâm đưa cô đến trạm y tế
Bác sĩ ngoài vết xước sắp lành thì chẳng gì nghiêm trọng
Bạch Tiểu Mai đỏ mặt hổ
Còn Cố Văn Lâm trông vẻ vui mừng
Lúc về ngang qua Cục Dân chính
Anh trong vẻ mặt đầy phân vân:
“Mạn Mạn họ nghỉ mai nhé”
Tôi nhẹ giọng đáp: “Để tính tiếp kết hôn cũng chọn ngày chứ”
Chỉ là kiếp … sẽ chẳng bao giờ còn ngày nào để kết hôn nữa
Tôi mỉm nhếch môi
Cố Văn Lâm khẽ thở dài: “Ừ về với dì Vương”
Tôi và Cố Văn Lâm xe đạp đến
Trên đường về Bạch Tiểu Mai chẳng ngần ngại gì mà ngay lên xe
Cố Văn Lâm liếc vẻ mặt chút ngượng ngùng nhưng vẫn từ chối
Tôi giả vờ như thấy đạp xe rời
Gió mát lướt qua đưa theo tiếng trò chuyện của hai họ
Không rõ họ gì nhưng giọng điệu đầy vui vẻ
Còn cả tiếng gượng gạo mà Cố Văn Lâm cố kiềm nén
Lâu lắm thấy
Kiếp khi gặp Bạch Tiểu Mai mỗi lần Cố Văn Lâm dường như còn nụ nào nữa
giờ thì khác Những thứ đó với còn quan trọng nữa
Vào đến thôn dân thấy Bạch Tiểu Mai xe Cố Văn Lâm một tay ôm lấy eo
Họ mà chớp mắt ám chỉ hoặc ho khẽ lắc đầu
Tôi biết họ đang nghĩ gì nhưng vẫn mỉm bước ký túc xá
Vì chuyện kết hôn Cố Văn Lâm đã thuê một căn nhà để làm phòng tân hôn
Đồ đạc phần lớn cũng đã chuyển sang đó
Trên đường ngang dừng xe
Ngôi nhà hai phòng ngủ hai bên giữa là phòng khách còn một sân nhỏ
Kiếp khi từ Cục Dân chính trở về thấy chữ “Hỉ” đỏ rực dán tường lòng ngập tràn hạnh phúc
Không ai biết rằng chỉ hôm kết hôn chú rể đã vui vẻ bận rộn sắp xếp phòng cưới
Thế mà đến đêm tân hôn chỉ còn là bóng tối tĩnh lặng
Đêm đó cũng như biết bao đêm cô đơn về
Chúng yên giường làm gì nhưng cả hai đều trằn trọc ngủ
Chưa đợi Cố Văn Lâm đã đẩy xe trở về ký túc xá
Vừa phòng lấy tờ quyết định điều động công tác về Bắc Kinh khỏi ngăn kéo
Gọi là “điều động” thật là cơ hội thăng chức và tăng lương đang chờ phía
Kiếp chỉ vì kết hôn với Cố Văn Lâm đã từ bỏ cơ hội
Ba tháng chúng phân về hai tổ công tác khác
Rồi từ đó cố tình để và một một nơi
Sau mang thai Cố Văn Lâm “biến mất”
Tôi chỉ nuôi con một còn chăm sóc cả cha mẹ hai bên
Công việc vì mà sa sút dần điều khỏi những vị trí then chốt rơi các bộ phận bên lề
Cả đời chẳng nổi lần thăng chức tăng lương nào
Con trai lúc học tiểu học mỗi lần thấy tất bật bận rộn luôn tỏ chán ghét
Nó : “Mẹ của ai cũng xinh mẹ học cách ăn mặc cho hồn như khác”
“Người khác” Ý nó là ai Là Bạch Tiểu Mai
Càng nhớ càng lạnh sống lưng
Thì lúc đó nó đã liên lạc với cha “mất tích” từ lâu
Và nó đã giấu suốt cả một đời
Nực Thật nực