Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

13

Phó Dật chịu ký đơn ly hôn

Tôi đã đoán điều đó

“An An yêu em Em gì mới chịu tin

“Anh yêu thật

Ánh mắt Phó Dật đỏ ngầu trông cứ như phản bội là chứ

“Anh sẵn sàng cho em thứ chỉ em đừng ly hôn với

thứ đều sẵn sàng

Tôi bật

trong đầu giọt ngu ngốc nào nữa thánh mẫu

“Được thôi xem thử ý đến mức nào

Trong tuần tiếp từng lượt từng lượt luật sư xuất cửa mang đủ loại giấy tờ chờ

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng hai căn biệt thự đường Lệ Giang Chỉ cô ký tên các thủ tục chúng sẽ lo hết

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng 19 căn hộ thương mại bao gồm cả tòa Vân Đỉnh

Từng bản từng bản một — đó là cách thể ý’

Tôi ký chần chừ lấy một lần

Anh đã cho — thì sẽ nhận hết

Sau thứ tất mang đơn ly hôn tìm Phó Dật

Anh trông ốm thấy rõ thì kệ liên quan gì tới

Phó Dật nhíu mày :

“An An sẽ

Về đến nhận cuộc gọi

Giọng ông đầu dây vẻ “tha thiết” nhưng từng câu từng chữ đều như găm thẳng tim

“An An Phó Dật gì cả con biết tha cho một con đường

“Có do chiều con quá nên con mới

“Ly hôn cứ là ly hôn

Tôi bật lạnh

Tất cả bọn họ đều giống

Trong mắt ngoài họ yêu thương đến tận xương tủy

lưng… thì đối xử với nào

Cái gọi là cưng chiều qua chỉ là một kiểu ‘bù đắp’ méo mó

Một thì phản bội mẹ nên mới nâng như nâng trứng

Một thì phản bội nhưng liên tục “bù đắp” đáng ngờ

Tôi giận dữ quăng điện thoại:

“Là các với chứ với các

14

Phó Dật vẫn

ít nhất đến tìm nữa

họ Phó giờ đã loạn một mớ bòng bong

Phó Dật là kiểu cổ hủ điển hình

Nghe phong thanh rằng Phó Dật “ vấn đề” liền cuống cuồng sợ họ Phó nối dõi

là trắng trợn đưa đứa con riêng ngoài về chuẩn “chính thức nhận tổ quy tông”

Mẹ Phó Dật — đàn bà cả đời kiêu hãnh một cuộc hôn nhân hạnh phúc — cuối phát rằng cả kết hôn chồng đã con riêng ngoài

thể chịu nổi trong ầm ỹ như nồi lẩu đá

Phó Dật giờ chắc đầu to như cái chậu

Lần tái ngộ tiếp là một tháng

Anh trông già mấy tuổi dáng vẻ cao ngạo như xưa im lặng đưa một tờ kết quả giám định ADN

Lần đầu tiên trong suốt mười năm quen Phó Dật mới kiên nhẫn với giọng nhẹ nhàng gần như hạ

“Đứa bé Anh với cô … thật sự gì cả

“Đêm hôm đó ngoài uống rượu nhưng tỉnh táo đã kiềm chế Bọn đến bước cuối

“Đứa bé là do cô cam lòng tự tìm thai

“Anh gì với em cả

Tôi mỉm bình thản

“Em tin

Ánh mắt Phó Dật lập tức sáng lên như hi vọng

ngay đó lời dập tắt hết tia sáng

chúng thể nữa

“Cái cách dịu dàng với cô — em từng thấy

“Coi như em ghen

“Não đã từng chứa một nên giờ… em nữa

Tôi đẩy tờ đơn ly hôn đến :

“Chúng kết thúc trong yên bình

Phó Dật do dự vài giây chần chừ ký tên

Tôi hỏi:

“Anh điều khoản Không sợ em mở miệng đòi quá đáng

Phó Dật lắc đầu:

đều sẵn sàng cho em

“Anh chỉ hối hận đã sớm con với em thể níu giữ em…”

“Nếu chúng con mới cưới liệu

Tôi đàn ông rõ nên cảm thấy gì

Đến cuối vẫn biết sai chỉ biết hối tiếc con ràng buộc

Một lúc lâu mới khẽ :

“Em thấy may chúng con

đã sai ngay đầu thì sai nào vẫn là sai

Trên đời chữ “nếu”

15

Hôm đến lấy giấy chứng nhận ly hôn Phó Dật mặc nguyên một bộ đồ đen giống hệt như ngày chúng lần đầu gặp

Tôi biết gần đây tập đoàn Phó thị xảy nhiều chắc sống dễ dàng gì

… đó

Tất cả là do tự chuốc lấy

lắm là coi như một câu phiếm tám cho vui thôi

Tôi cầm tờ giấy ly hôn màu đỏ sậm trong tay khẽ vẫy tay chào

Chim núi và cá chung đường nay núi sông gặp

[Ngoại truyện: Phó Dật]

Lần đầu gặp An An nụ rạng rỡ giống như một tia sáng chiếu thẳng tim

tươi rói:

“Anh trai quá bạn trai em

Tôi chối

buồn

Vẫn tươi mỗi ngày

Có một hôm tan học xong thấy bóng dáng cô bỗng cảm thấy… chút hụt hẫng

Tôi gọi cho cô :

“Em

tai nạn xe hỏi địa chỉ lập tức chạy đến bệnh viện

Đến nơi mới phát chỉ xe đạp ngã

Ngay khoảnh khắc đó nhận thật sự quan tâm đến cô

Số điện thoại chỉ qua một lần nhớ

An An vờ tội nghiệp giơ tay trầy lên:

“Đau quá…”

Tôi mím môi xuống cạnh cô:

Đôi mắt cô ánh lên tia tinh quái:

“Thổi là hết đau ngay~”

Biết rõ là cô đang diễn vẫn cúi đầu thổi nhẹ

Sau chúng kết hôn Tôi bận bịu quản lý công ty Tôi chỉ mong cô luôn vui vẻ

Đến một ngày phát nụ biến mất khỏi gương

Tôi tưởng là cô trưởng

Đến ly hôn mới biết — cô từng vui vẻ

nghĩ là nhất hóa bao giờ là điều cô

Hứa Dung đến phỏng vấn cứ ngỡ thấy An An thứ hai

Tôi giữ cô bên cạnh bản năng đối xử hơn một chút

Tôi nghĩ chỉ là đối xử tử tế với một cô bé nhỏ mà một hôm cô trong xe rằng cô yêu

Lúc đó mới nhận đã vượt giới hạn

đối diện với đôi mắt ngấn thể lời tổn thương

Tôi chỉ bảo cô:

“Chúng chỉ là quan hệ cấp – cấp

Tôi tưởng là cô hiểu

dần dần nhận quá giới hạn

thì ngoan ngoãn lưng bày ít chiêu trò An An dường như quan tâm

Tôi tưởng rằng cô đã trưởng

Tôi bắt đầu bù đắp nhưng bù đắp thấy đủ

An An lúc ngoan ngoãn lúc nữa

Cho đến ngoài đưa về “ trai” mà từng biết tới

Tôi mới hiểu — thì An An đã sớm quyết định rời bỏ

Trong cái tưởng rằng là trưởng đó cô đã ngày một xa khỏi

Tôi từng tận mắt thấy cha hết phụ nữ đến phụ nữ từng ghét ông đến tận xương

đến cuối tệ hơn ông

Phó Lạc lớn hơn hai tuổi nghĩ ngoài chỉ sống an nhàn vô lo chí tiến thủ gì

khiêm tốn cúi đầu ánh mắt thì đầy khinh thường:

“Em trai chỉ giáo nhiều nhé

Tôi từng nhận thua ai

lần đã thua

Không cả

thì… tài sản động sản bất động sản đều đã cho An An hết

Tôi ký đơn ly hôn một cách dứt khoát

chửi ngu

nếu thứ đó rơi tay ngoài thì mới là ngu thật sự

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương