Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh đang cảnh giác theo phản xạ từ chối:
“Không cần tối thay cũng ”
Tôi đề nghị uống chút gì đó dậy xuống hầm rượu vang
khí trong phòng trở nên kỳ lạ
Tôi sang Tô Minh Lộ đang im lặng:
“Có chuyện gì ”
Anh lắc
Đến tiễn khỏi biệt thự đặt xe lăn cúi khẽ:
“Từ dường như thích lắm”
Tôi tim khựng :
“Anh gì với ”
“Anh chen chân cuộc hôn nhân của hai chỉ là… quá gặp em nên nhớ em thôi…”
Anh hít sâu một sắc trắng bệch:
“Nếu em vì cãi với thể gặp em nữa”
“Em là quan trọng nhất với thế giới chỉ mong em hạnh phúc”
Tôi tiễn đôi mắt dâng nỗi giận đến mức rưng lệ
Tôi túm cổ áo Từ Liêm:
“Anh ép Sao dám như chứ”
Từ Liêm đồng tử co rút:
“Cái gì Tôi ép cái gì cơ”
“Còn giả vờ ”
Tôi đến thân run rẩy đập bỏ :
“Cái bộ dạng của thật sự khiến buồn nôn”
Ngực Từ Liêm đau nhói chết bậc thềm
Mưa xối xả đổ xuống
Anh lau nở một nụ méo mó
“Quả nhiên… giữa chúng chỉ thể tồn tại một ”
“Nếu chết… thì sớm muộn gì cũng cướp hết tất của …”
7
tin Tô Minh Lộ gặp xe mặc kệ cuộc họp đang diễn lập lao khỏi phòng
Anh trong phòng chăm sóc đặc biệt bất tỉnh
Bác sĩ :
“Bệnh nhân thương não tình trạng thể trở thành thực vật”
Tôi dựa lưng tường phịch xuống đất thân lạnh toát
Đợi mười hai năm tái ngộ đến mười hai ngày đã rơi nguy kịch
Tôi cố gắng nén nước mắt trong gọi điện tìm tra nguyên nhân vụ
Và phát hiện đó là một vụ chủ đích
còn định tiếp tục tra thì một việc ngoài dự đoán xảy
“Trông nhợt nhạt quá vụ của Tô Minh Lộ tiến triển gì ”
lo lắng
Tôi định thần với cô :
“Vừa nãy tài xế xe tải gây đã nhận tội tự sát”
“Chắc là họ Stane cho về nước diệt khẩu”
lắc :
“Gia tộc lớn nước ngoài bận tâm tới nhỏ bé như chứ Có là viện trưởng trại trẻ lo lắng chuyện cũ bại lộ nên thủ tiêu”
Hôm
Tôi dẫn theo vệ sĩ đến viện trưởng
Lão già tóc bạc ghế mây thổi trà:
“Không biết cô đang gì”
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của ông cuối cùng cũng chịu mở miệng
“ là năm đó đã gửi Tô Minh Lộ nước ngoài sắp xếp cho họ Stane bây giờ chỉ là một ông già sống bao năm nữa gì còn sức giết ”
“Có lẽ là do thân phận của … thể dung thứ”
Tôi nghi hoặc :
“Thân phận gì Ông biết gì đúng ”
Ông lập im bặt
Dù gặng thế nào cũng chịu thêm một chữ
Tôi rời
Lão già chậm rãi đặt chén trà xuống đôi mắt đục ngầu bỗng sáng bừng
“Minh Lộ đứa nhỏ đó nước ngoài là may mắn… giờ về e rằng…”
Tô Minh Lộ hôn mê đã gần một tuần
Tôi sắp xếp kiện y tế nhất cho nhưng vẫn tỉnh
Tôi nắm đau lòng đến nghẹt thở
“Xin quá vô dụng tìm kẻ đã hại …”
“Anh hạnh phúc nhưng như thế … thể hạnh phúc chứ”
“Tôi đã tìm cuối cùng cũng về nỡ rời xa lần nữa Không cần như chỉ cần tỉnh thôi…”
Tôi lau nước mắt rời khỏi phòng bệnh
Từ Liêm đang đợi ngoài thấy liền ôm chầm
“ chắc chắn thôi”
Đây là lần tiên cảm nhận sự ấm áp và chỗ dựa nơi một khác ngoài trai
Tôi giơ chậm rãi ôm
Cố gắng chấp nhận sự dịu dàng của
Cơ thể khẽ cứng lập siết chặt như hòa
“Dù thế nào cũng luôn em”
Nơi bóng tối bao phủ đáy mắt ngập tràn sự chiếm hữu và âm trầm
Đêm khuya
Tôi mơ thấy Tô Minh Lộ ngạt thở chết choàng tỉnh dậy
phát hiện Từ Liêm cạnh đó vang tiếng nhạc êm dịu mơ hồ
Tôi hành lang xuống
Trong phòng khách mờ tối
Từ Liêm bật đĩa nhạc bước chân nhảy múa nhẹ nhàng vui
Anh nâng ly
Ngửa uống rượu khóe môi treo nụ mãn nguyện vô cùng hả hê
Tôi bao giờ thấy vui như thế
Một cơn giận dâng trào trong ngực
Anh đang vui cái quái gì chứ
“Đinh đinh…”
Tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ phá tan dòng suy nghĩ của
Tôi chạy đến bắt máy bác sĩ :
“Là của Tô Minh Lộ Bệnh nhân nguy kịch ”
óc ong kịp nghĩ gì chỉ lao ngay
Tới bệnh viện ký tên xong cánh phòng phẫu thuật đóng kín thân run rẩy
Từ Liêm cũng đến nơi :
“Sao đột nhiên nguy kịch ”
“Bác sĩ đã rút ống thở của Tô Minh Lộ Ai thể việc đó ngay đám vệ sĩ chứ”
Tôi với ánh mắt dò xét
“Từ Liêm tối nay… đang ăn cái gì ”
Anh khựng
“Báo cáo tài chính quý gấp đôi quý phép vui ”
“Tiểu Lê em vì một mười năm gặp nghi ngờ giết …”
Tôi dáng tự giễu của cứ thấy gì đó
Nhân lúc vệ sinh nhờ tra giúp xem vụ của Tô Minh Lộ liên quan gì đến Từ Liêm
cô thế lực đen lẫn trắng liên lạc trong lẫn ngoài nước chắc chắn tra nhanh hơn
8
Chỉ vài ngày
gọi đến
“Chuyện nhờ tra kết quả Từ Liêm và Tô Minh Lộ là…”
Còn hết câu vệ sĩ từ xa đã chạy đến cắt ngang
“Giám đốc Giang Tô Minh Lộ tỉnh ”
Tôi kịp hết lời chỉ kịp xin cô vội vàng lao đến phòng bệnh
Đẩy bước
Người đàn ông giường ánh mắt dịu dàng khiến khung cảnh hoa đào ngoài sổ cũng trở nên mờ nhạt
“Anh ơi”
Tôi gần như nhào ôm chặt :
“Tốt quá em cứ tưởng tỉnh nữa”
Cơ thể yếu ớt do khẽ ho nhẹ
vẫn mỉm :
“Sao thể chứ”
Tôi về vụ nhưng nhớ gì Bác sĩ đó là chấn thương gây mất trí nhớ
Tôi nghĩ chỉ cần còn sống như là đủ
“Chúc Tô đã tỉnh ”
Từ Liêm bước xách theo giỏ hoa đặt trong phòng bệnh như thật lòng chúc
Tô Minh Lộ rõ ràng khựng
Tôi :
“Sao thế”
Ánh mắt dao động:
“Tôi… khát nước Tiểu Lê em thể giúp chút nước nóng ”
Tôi rời
giữa đường mới nhận mang thẻ nước
thấy tiếng đối thoại vang trong phòng
“Từ Liêm về nước đã hạ độc rốt cuộc đang sợ cái gì …”
“Nếu chịu yên chúng đã thể sống liên quan gì cứ về khiêu khích còn thể gì khác”
Giọng Tô Minh Lộ nhỏ:
“Tôi chỉ là buông cô về một lần thôi…”
Gương Từ Liêm bỗng trở nên âm trầm:
“Anh là đang tìm cái chết”
“Bộ đáng ghét như bảo cô yêu nổi”
Từ Liêm bóp cổ ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn
“Hai lần chỉ là cảnh cáo Cút khỏi tầm mắt cô nếu thì…”
Tôi giận dữ đẩy xông :
“Nếu thì ”
Từ Liêm cứng đờ lập buông
Sắc trắng bệch mất hết huyết sắc
“Tiểu Lê…”
“Chát”
Tôi tát một cái
đến run