Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
“Nhà cô nuôi chó lạc thì dắt về đi, đừng ngày nào cũng canh cửa nhà người ta.”
“Nhà họ Hứa ghê gớm lắm sao?”
Mặt Hứa Uyển khi thì xanh lè khi thì trắng bệch.
“Cậu!”
“Cậu gì mà cậu?”
Thẩm Miên nheo mắt lại.
“Còn quấy rầy bạn gái tôi nữa, tin tôi đi quấy rầy bạn trai cô không?”
Cô ta tức đến mức quay ngoắt bỏ đi.
Tôi bóp nhẹ tay Thẩm Miên.
“Dữ ghê ha?”
Còn đòi quấy rầy Lục Thanh Trì nữa?
Muốn quấy rầy kiểu gì chứ?
Tôi tò mò hỏi.
Anh lập tức thu lại vẻ hung dữ, tỏ ra tội nghiệp mà lại xáp gần tôi.
“Cô ta dữ quá à, tớ còn sợ tim đập thình thịch đây này.”
Tôi hết nói nổi.
“Thôi đi, lúc mắng người tớ còn sợ cậu tự liếm trúng miệng mà trúng độc chết luôn ấy.”
Tối hôm đó.
Điện thoại tôi bất ngờ rung lên, là tin nhắn của “tôi” từ tương lai gửi tới:
【Thẩm Miên tối nay chắc chắn sẽ đi gây chuyện với Hứa Uyển rồi.】
【Cậu ta cái tính có thù tất báo, biết em bị ấm ức là sẽ lén trả đũa.】
Tôi ngạc nhiên.
“Không thể nào đâu?”
Bên kia nhắn lại ngay lập tức:
【Hồi đại học chị bị bạn cùng phòng đổ thức ăn thừa lên giường. Thẩm Miên biết xong lôi nguyên thùng rác đổ lên giường người ta luôn.】
【Sau này mới biết, mấy trò đó đều do Hứa Uyển xúi giục.】
【Cô ta có bạn là bạn cùng phòng của chị, ganh ghét vì chị từng có qua lại với Lục Thanh Trì nên mới bày ra hết.】
Đang lúc tôi còn bất ngờ thì một cuộc gọi lạ hiện lên.
Vừa bắt máy tôi đã hối hận.
Là Lục Thanh Trì.
Cậu ta đang xin lỗi thay cho Hứa Uyển vì chuyện ban ngày.
“Nghi Sơ, tớ thay Hứa Uyển xin lỗi cậu, cô ấy thấy tớ bị Thẩm Miên mắng nên nhất thời không chịu được nên mới…”
Bị Thẩm Miên mắng?
Không phải lẽ ra cậu ta mới là người nên bị mắng à?
“Lục Thanh Trì, cậu muốn chọn ai là việc của cậu, nhưng đừng có phiền tôi nữa được không? Phải lôi tôi làm một phần trong trò chơi của các cậu à?”
“Cậu không thấy mình nên bị mắng sao?”
“Bị mắng rồi còn để Hứa Uyển ra mặt cho cậu, cậu học chưa hết tiểu học hả?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, rồi bật ra một tiếng cười lạnh.
“Ôn Nghi Sơ, cậu lúc nào cũng vậy.”
“Cứng đầu, cố chấp, không chịu cho người ta lối thoát. Không giống như Hứa Uyển, cô ấy…”
“Cô ấy dịu dàng, hiểu chuyện?”
Tôi bật cười khẩy.
“Vậy tốt quá, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
“Cậu! Cậu tưởng Thẩm Miên tốt lắm à? Cậu ta đến đại học còn không học, chỉ đợi ba mẹ đưa ra nước ngoài thôi!”
Lục Thanh Trì tức điên.
“Anh ấy ít ra sẽ không cá cược chuyện tán tỉnh tôi.”
“Cũng không vừa giữ tôi vừa lén lút mập mờ với người khác.”
Bên kia vọng lại tiếng nện mạnh vào tường.
“Ôn Nghi Sơ, cậu thay đổi rồi. Trước đây cậu đâu có nói chuyện như vậy.”
“Đúng. Tôi thay đổi rồi. Vì cuối cùng tôi cũng nhìn rõ rồi.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Sáng hôm sau, nhỏ bạn thân Trần Miểu hớn hở kể tôi nghe.
“Hứa Uyển tối qua đi bar về.”
“Nửa đêm bị ma rượt.”
“Nghe nói con ma đó còn khoác bao tải đuổi cô ta ba con phố.”
“Tớ thấy là do cô ta làm chuyện khuất tất quá nên lương tâm cắn rứt thôi.”
“Nhìn cô ta đăng trên story mấy tấm bùa trừ tà mà cười muốn xỉu. Làm như đăng lên Facebook cũng trừ tà được ấy.”
Tôi thì nhìn Thẩm Miên, người trễ hẹn tới nửa tiếng mới mang đồ ăn sáng đến.
Hai quầng mắt đen sì kia chắc là thức trắng đêm luôn.
Anh lúng túng cúi đầu.
“Hôm nay tớ ngủ quên, mai nhất định dậy sớm.”
Ngày ba mẹ tôi đi công tác về.
7
Nhà họ Lục đã bàn sẵn với ba mẹ tôi, tuần sau thứ bảy sẽ tổ chức tiệc mừng nhập học chung cho tôi và Lục Thanh Trì.
“Hai nhà làm chung cho vui.”
Lúc đó tôi đang dặn Thẩm Miên mai nhớ dẫn con mèo hoang mới nuôi đi chích ngừa.
Nghe vậy, tôi cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Không cần đâu, con với Lục Thanh Trì không học cùng trường.”
“Ây da, có gì đâu mà. Từ nhỏ tới lớn, tiệc tốt nghiệp cấp 2, cấp 3 không phải cũng làm chung à?”
Mẹ tôi rất kiên trì muốn ghép tôi với Lục Thanh Trì.
Bình thường tôi không để tâm, nhưng lần này tôi thật sự không muốn.
“Lần này khác. Cậu ấy đậu A Đại, còn con chọn C Đại.”
“A Đại? Hai đứa không phải đã nói cùng thi C Đại sao?”
Ba mẹ nhìn ra vẻ không vui của tôi, liếc nhau một cái.
“Nghi Sơ, con với Thanh Trì giận nhau à?”
“Không.”
“Chỉ là con thấy không cần thiết.”
Phòng khách bỗng im ắng hẳn.
Mẹ đi tới, ngồi xuống cạnh tôi.
“Nghi Sơ, xa cách cũng có cái hay của nó. Sau này tốt nghiệp đại học rồi…”
“Mẹ.”
Tôi ngẩng đầu lên.
“Con với Lục Thanh Trì không thể được đâu.”
“Nhưng hồi cấp 2, nó ở nhờ nhà mình, hai đứa lúc nào cũng dính nhau mà?”
Hồi lớp 9.
Bố mẹ cậu ta bị điều đi công tác xa, cậu ấy ở nhờ nhà tôi.
Ngủ ngay phòng khách sát bên phòng tôi.
Cùng ăn cùng ở, cùng học cùng chơi.
Thân thiết như dính chung một cái quần.
Đánh nhau cũng đi đôi.
Trong trường không ai dám đụng tới chúng tôi.
ĐỌC TIẾP :