Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

9.

Thời Duy nhìn qua môi dưới sưng đỏ và dấu trên cổ tôi, nghiến răng, mắt đỏ ngầu.

Anh ấy quay sang Châu Dật Hành, khí thế bạo liệt đáng sợ:

“Lão già, mày muốn chết à?”

Thời Duy siết chặt nắm đấm, lao tới đấm mạnh vào mặt Châu Dật Hành.

Châu Dật Hành nghiêng đầu, cú đấm của Thời Duy sượt qua xương trán anh ta.

Thời Duy mặt méo mó, như mất lý trí, tung cú đá vào bụng Châu Dật Hành.

Châu Dật Hành nhanh chóng né, bàn kính phía sau bị Thời Duy đá vỡ tan, mảnh kính văng tứ tung.

Hai người đối đầu gay gắt, đánh nhau không khoan nhượng, đồ đạc đắt tiền trong phòng lần lượt vỡ nát.

Bình luận hóng hớt, không ngại to chuyện:

【Thời Duy hoang dã bạo liệt, cú đấm và đá này đúng chuẩn từng đấu quyền anh ngầm!】

【Châu tổng đỡ đòn cũng không vừa, từng luyện kiếm thuật, hai người này đánh nhau khó phân thắng bại!】

Tiếng đánh nhau và đồ vỡ làm tôi phiền não:

“Đủ rồi! Cả hai dừng lại!”

Tôi không chịu nổi, cầm gạt tàn đập mạnh xuống sàn.

Cả hai người khựng lại.

Tôi tức giận chỉ vào Thời Duy:

“Anh phát điên đủ chưa? Đạp cửa, đánh người, muốn vào đồn à?”

Châu Dật Hành cười khiêu khích Thời Duy, như muốn nói: “Thấy chưa, Giang Vãn bảo vệ tôi.”

Tôi quay sang tát Châu Dật Hành một cái:

“Châu Dật Hành, anh bệnh à? Giam giữ tôi phi pháp, còn đánh trúc mã của tôi.”

Thời Duy lập tức đứng thẳng lưng.

Châu Dật Hành ôm mặt, giọng điềm tĩnh thường ngày giờ pha chút tủi thân:

“Tôi đánh nó?”

Anh ta hỏi: “Giang Vãn, tôi động tay một lần nào chưa?”

Anh ta nói tiếp: “Nó xông vào nhà tôi đánh tôi.”

Tôi hét to:

“Trúc mã tôi yếu đuối không tự lo được. Nếu anh không bắt cóc tôi, sao anh ấy phải chạy đến đánh anh?”

Châu Dật Hành bật cười, chỉ vào cánh cửa vỡ và đống bừa bộn:

“Nó yếu đuối không tự lo được?”

Anh ta nói: “Giang Vãn, mắt cô mù hay tim cũng mù?”

Thời Duy nhân cơ hội lao tới ôm tôi, hít mũi, đôi mắt đào hoa ướt át, như sắp khóc:

“Vãn Vãn, anh ta mắng tôi, tôi sợ lắm.”

Tôi xoa đầu tóc lù xù của Thời Duy:

“Không sợ.”

Tôi quay sang Châu Dật Hành, đổi mặt ngay:

“Trúc mã tôi nhát gan nhất, lại đang bệnh. Nếu anh ấy có chuyện gì, tôi không tha cho anh đâu.”

Vừa nói lời hung dữ xong, tôi đau bụng.

Tôi ôm bụng, hỏi Châu Dật Hành:

“Nhà vệ sinh nhà anh đâu?”

Châu Dật Hành tức giận chỉ vào góc hành lang.

Tôi vừa rời đi, vẻ vô tội đáng thương của Thời Duy biến mất, thay bằng ánh mắt u ám.

Châu Dật Hành ném một tập tài liệu lên bàn, gõ nhẹ ngón tay:

“Từ năm ngoái, có công ty mới nổi liên tục đối đầu Châu thị, người đứng sau là cậu, đúng không?”

Thời Duy lạnh lùng: “Phải, tôi muốn đối đầu anh.”

Châu Dật Hành cười khẩy:

“Nền tảng Châu thị không phải thứ cậu lay chuyển được. Biết sao tôi không xử cậu không? Vì tôi chẳng xem cậu ra gì.”

Thời Duy không giận mà cười:

“Châu thị của anh hiện tại tôi chưa động nổi, nhưng tôi có thể làm anh khó chịu. Tôi còn trẻ, vượt qua anh là chắc chắn.”

Thời Duy nói tiếp: “Tôi biết anh cũng sống lại. Kiếp trước, anh gặp Giang Vãn vào nửa năm sau, đầu tư vào dự án drone của cô ấy, nên mới ở bên cô ấy. Kiếp này có tôi, anh chẳng có cơ hội đầu tư.”

Châu Dật Hành thờ ơ xé tài liệu của Thời Duy, nhàn nhạt:

“So tiền, cậu không đấu lại tôi.”

Thời Duy mắt tối sầm, không chịu thua:

“Thế à? Thử xem.”

Cuộc nói chuyện của họ, tôi trốn trong phòng nghe rõ mồn một.

Tôi vội lấy điện thoại gọi cho trợ lý:

“Alo, tiểu Giang tổng, có gì không?”

Tôi nói: “Đừng gọi tôi tiểu Giang tổng. Giờ công ty chỉ có hai chúng ta, tôi có việc giao.”

Tôi tiếp: “Mấy ngày tới sẽ có hai kẻ ngốc đầu tư vào công ty, dự án drone. Nhớ, không cần khách sáo với họ. Dù họ đầu tư bao nhiêu, cũng đừng ngạc nhiên, bình tĩnh thôi. Ai trả cao nhất, cũng chỉ cho 5% cổ phần.”

Trợ lý đáp: “Vâng, tiểu Giang tổng.”

Cúp máy, tôi nhếch môi cười.

Đang lo chuyện kéo đầu tư, tự dưng có hai đại gia tự chui đầu vào lưới.

Tôi nheo mắt, đúng là đánh giá thấp Thời Duy.

Đấu quyền anh ngầm, lén mở cả công ty sau lưng tôi.

Khi tôi bước ra, Thời Duy lại đổi sang vẻ mặt tủi thân, ôm tay tôi làm nũng:

“Vãn Vãn, về nhà thôi, ở đây tôi sợ.”

Thời Duy kéo tôi đi ngang Châu Dật Hành, ánh mắt anh ta sắc lạnh đâm vào Thời Duy, mang khí thế uy quyền của kẻ bề trên:

“Dám chạm vào cô ấy, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”

Thời Duy khựng lại, bảo tôi ra ngoài đợi.

Tôi đi ra, ánh mắt Thời Duy như dao tẩm độc, giọng không to nhưng đầy áp lực:

“Họ Châu, chuyện kiếp trước anh làm, nếu Giang Vãn biết, cô ấy còn để ý anh không?”

Mí mắt Châu Dật Hành run lên, mặt trắng bệch, đứng im tại chỗ.

Thời Duy hừ lạnh, ra ngoài nắm tay tôi rời đi.

Trên đường về, Thời Duy im lặng, khí áp thấp đến đáng sợ.

Anh ấy nắm chặt tay tôi, như thể buông ra một giây, tôi sẽ biến mất.

Vừa vào nhà, anh ấy đẩy tôi vào cửa, lưng tôi va nhẹ, khẽ rên.

Anh ấy làm ngơ, tháo trợ thính ném xuống sàn.

10.

Tôi sững sờ trước sự mạnh mẽ của Thời Duy.

Ngón tay anh ấy mang theo sự hung hãn, chà xát mạnh lên dấu vết trên cổ và môi tôi, nơi bị Châu Dật Hành hôn phủ.

Anh ấy giữ vai tôi, đôi môi nóng bỏng áp xuống, gấp gáp và thô bạo, như muốn nhắc tôi sau này tránh xa Châu Dật Hành.

Tôi bị hôn đến gần như nghẹt thở, hai tay yếu ớt đẩy ngực anh ấy.

Bình luận biến mất giờ lại hiện lên:

Tùy chỉnh
Danh sách chương