Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
【Tuy điểm không kỳ vọng, nhưng được trường cũng xem có thể diện .】
Một gáo nước lạnh âm -273.15°C, dội thẳng từ đầu đến chân tôi, khiến tôi tê cứng cả .
Tôi lập tức gọi điện cho mẹ:
“Cái gì mẹ đã ?! Ai cho phép mẹ ?! Mẹ hỏi qua kiến của con chưa?!”
“Mẹ rõ ràng biết con vẫn luôn trường G!
Con vừa mới liên hệ giáo viên của G, điểm số của con chắc chắn đậu !”
“Dựa đâu mẹ tự quyết thay con?!”
Giọng tôi càng lúc càng to, gần gào lên đầy phẫn uất.
Vậy mẹ lại nhẹ nhàng nói:
“ mẹ là mẹ con. Mẹ sinh con, đương nhiên có quyền quyết con nên học ở đâu.”
“G xa lắm, bọn mẹ thăm con cũng bất tiện, còn phải giấy tờ.”
“ thì gần biết , mẹ tàu tốc có một là tới.”
“ nữa, nói ngoài thì cũng nghe ‘oách’ .”
“Mẹ nói thật nhé, con gái Vương đúng là dở hơi, thi xong lại học trường F.
Chỗ đó nổi kỳ thị ngoài, đến cũng không hòa nhập được.”
“ Vương đúng là ngu ngốc, lại dễ dàng thế. Phí công con gái được tận 700 điểm.”
Nghe xong, tôi giận đến mức bật cười.
“Mẹ à, con gái Vương không hề kỳ quặc.
Chính kiến của mẹ mới là sai lầm.”
“Con chọn trường đại học là cho bản thân,
không phải để mẹ lấy khoe mẽ khác.”
“Con sẽ không trường .”
Chưa để mẹ phản bác, tôi thẳng tay cúp máy.
Tôi lập tức đổi mật khẩu hệ thống xét tuyển nguyện vọng,
nhắn tin xin lỗi trường , nhanh chóng gửi hồ sơ nhập học cho trường G.
Cả quá trình tiêu hao hết sạch sức lực, tôi mệt rã rời nằm bẹp xuống giường.
Bụng tôi lại kêu “rột rột”.
Tôi Tiểu nhìn nhau cười.
“ không? Mình ngoài dạo tiếp một chút.”
10
Chuyến ba ngày hai đêm kết thúc.
Tiểu quyết ở lại cùng tôi để tìm một công thêm.
Chắc chắn cô ấy ở lại tôi.
Dường đoán được tôi đang nghĩ gì, Tiểu trêu:
“Đồ ngốc, lương ở đây quê mình nhiều.
Mình đâu chỉ ở lại cậu.”
Mẹ của Tiểu còn chuyển 10.000 tệ cho cô ấy, dặn cô chăm sóc bạn,
kiếm không quan trọng, chỉ cần rèn luyện bản thân là được.
Tôi vừa ngưỡng mộ, vừa thấy chua xót trong lòng.
So về điều kiện, nhà tôi tốt nhà Tiểu nhiều.
Chính tôi là chủ động rủ cô ấy du lịch,
mẹ cũng đã cam kết lo khách sạn vé tham quan.
Vậy đến nơi, tất cả đều lật ngược,
rốt cuộc gánh phần còn lại lại là Tiểu .
Chúng tôi nhanh chóng xin được thêm tại một quán cà phê có ăn ở.
cả hai đều đang ở đỉnh trình độ Anh,
nên ông chủ trả mức lương bình thường.
Bọn tôi tính toán, nếu đến lúc nhập học có thể kiếm được kha khá.
Trong lòng vui đến mức sắp nở hoa.
Những ngày ở quán cà phê trôi qua đầy nghĩa.
Ông chủ nghiệp đều rất quan tâm đến hai đứa còn trẻ tuổi.
Khách hàng cũng lịch sự, thân thiện.
Bọn tôi còn thường xuyên có cơ hội luyện nói Anh khách.
Thậm chí hay đùa: “Lên đại học nhất phải càn quét luôn chứng chỉ CET-6!”
Trước đó mẹ tôi từng bảo “cho tôi một bài học đầu đời,
để tôi thấy xã hội tàn khốc thế nào.”
Nhưng giờ đây, vừa mới bước một chân xã hội:
– Trình độ Anh của tôi giúp tôi có mức lương
– Sự nỗ lực chân thành giúp tôi được nghiệp sếp tin tưởng
– Sự nhiệt tình của tôi khiến khách hàng không ngớt lời khen ngợi
So ngửa tay xin bố mẹ,
tự lao động kiếm mang lại một cảm giác thành tựu không gì sánh được.
Thế nhưng, giống hạnh phúc đến bất ngờ,
rắc rối cũng ập đến bất chợt.
Chuyện chị họ âm thầm gửi cho tôi,
cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Tối hôm đó, sau tan ca, tôi tắm xong nằm trên giường lướt WeChat.
Thấy chị họ hiếm hoi đăng một loạt ảnh phong cảnh.
Tôi cứ lướt mãi, lòng nghĩ:
“Chỉ cần qua hai ngày nữa, ông chủ Tiểu Lâm phát lương,
mình có thể trả lại chị ấy 1000 tệ .”
Thế nhưng, tôi kéo xuống tiếp, lại nhìn thấy một bài đăng của tôi.
【Nuôi con gái năm, đến chẳng đưa được nhiêu,
vậy còn vẻ hào phóng đem cho khác.】
ĐỌC TIẾP :