Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Lạc Trường Lẫm quay đầu liếc nhìn chú Dương.
Chú Dương bước lên, ho nhẹ rồi nói: “Thiếu gia Hộc, làm ăn không ai làm kiểu này cả.”
Giọng Hộc Uyên khàn khàn: “Sao? Thấy tiền ít à? Vậy nói giá đi.”
Chú Dương lắc đầu: “Điều kiện của chúng tôi, ngay từ đầu đã nói rõ rồi.”
Điều kiện đó là — Hộc Uyên phải tự mình từng bước quỳ gối mà rước tượng về.
Sắc mặt của đám người nhà họ Hộc đều thay đổi.
Hộc Uyên mất kiên nhẫn vung tay, đám vệ sĩ xung quanh lập tức xông lên.
Đối mặt với những kẻ mặt mũi dữ tợn ấy.
Chú Dương bình tĩnh rút ra một chiếc điện thoại đang mở sẵn video cuộc gọi.
Đầu bên kia màn hình, một người phụ nữ yếu ớt trắng bệch đang khóc như mưa như gió.
Cô ta bị bắt cóc, bị đưa đến bên mép vực, toàn thân run rẩy.
Tiếng gió bên vách đá rít lên từng hồi, mạnh đến mức ù cả tai.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ hiểu — dưới đó là vực sâu thăm thẳm không đáy.
Sắc mặt người nhà họ Hộc lại một lần nữa thay đổi.
Hộc Cửu trợn mắt kinh ngạc, khuôn mặt trắng bệch kêu lên: “Chị Bạch Ân!”
Hộc Thư thì giận dữ đến mức chĩa thẳng nòng súng vào chúng tôi.
“Lạc Trường Lẫm! Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Trong màn hình, nước mắt của Bạch Ân tuôn ra không tiếc rơi nơi khóe mắt, giọng run run gọi:
“A Uyên… chỗ này cao quá, em sợ lắm, cứu em với… A Uyên…”
Con ngươi đỏ rực đầy tơ máu của Hộc Uyên co rút dữ dội: “Chuyện giữa chúng ta, đừng lôi người vô tội vào.”
Lạc Trường Lẫm nghiêng đầu, giọng bình thản:
“Cũng chỉ là lại một lần chọn lựa mà thôi.”
“Lần trước giữa người sống và người chết, cậu chọn người chết. Vậy lần này giữa người chết và người sống, Hộc thiếu lại sẽ chọn ai đây?”
Chú Dương bên cạnh cũng mỉm cười bổ sung:
“Hộc thiếu cứ yên tâm, chỉ cần bọn tôi lấy lại được tượng vàng, người bên vách đá sẽ được thả ngay.”
Tôi nhìn về phía Bạch Ân trong video — người mà tôi đã nghe suốt bao năm trời.
Trong lời kể của người nhà họ Hộc, cô ta là ngọc ngà không tì vết, là vầng trăng sáng nhất.
Cô ta là điều tôi bao năm qua mãi không vượt qua nổi.
Tôi từng tưởng tượng, cô ta phải đẹp như một vị thần.
Nhưng giờ nhìn người phụ nữ đang khóc lóc ấy, tôi mới phát hiện ra… cô ta cũng chỉ có một khuôn mặt bình thường như bao người khác.
Tay của Hộc Uyên khẽ run, anh ta đang do dự, đang giằng xé.
Tôi nhắm mắt lại — tiếng gió gào rú trong video như đưa tôi trở lại mép vực năm ấy.
Hôm đó, Hộc Uyên cũng run rẩy như vậy, trong mắt có giãy giụa, có đau đớn, có áy náy, có xót xa…
Nhưng cuối cùng, anh ta lại lặng lẽ tránh ánh mắt tôi.
Im lặng lan tràn giữa mọi người.
Đột nhiên, tiếng hét thất thanh của Bạch Ân vang lên trong màn hình.
Lần này, cô ta khóc thật sự — không còn vẻ mong manh được tính toán kỹ càng nữa.
Bởi vì tảng đá dưới chân cô ta đã bắt đầu sụp xuống.
Rào — rào —
Tiếng đá rơi nhẹ thôi, nhưng lại chạm đến trái tim Hộc Uyên.
Mắt anh ta vẫn còn do dự, nhưng chân đã bước về phía trước.
Cuối cùng, anh ta chỉ liếc nhìn tượng vàng một lần — rồi vội vã tránh ánh mắt của nó.
Hộc Cửu khẽ cười chua chát, gọi một tiếng “Anh hai.”
Nhưng cuối cùng… vẫn đi theo.
Người nhà họ Hộc, đã rời đi.
Chỉ còn Hộc Thư đứng lại.
Cô ta nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Lạc Trường Lẫm lướt qua, cô ta lập tức ngậm miệng, chỉ kéo môi cười khẩy một cái đầy mỉa mai.
Trong căn phòng trống vắng, tôi nhìn tượng vàng rồi hỏi:
“Tam chú, thế bức tượng này… mang về lại không?”
Lưng quay về phía tôi, Lạc Trường Lẫm châm một điếu thuốc, đáp hờ hững:
“Không cần. Nấu chảy tại chỗ đi.”
Tôi kinh ngạc, đầy nghi hoặc: “Sao vậy? Vất vả lắm mới lấy được về mà.”
Khói thuốc mờ mịt, gương mặt điển trai của anh ta ẩn hiện trong sương mù.
“Cháu gái, chưa từng nghe sao? Đúc tượng cho người sống — chẳng phải điềm lành đâu.”
11. Hộc Uyên
Lúc rời khỏi mép vực, Hộc Uyên cảm thấy cả đời này chưa từng có cơn gió nào cay đắng đến thế.
Tuổi trẻ của anh ta luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ có hai lần vấp ngã là ở chuyện tình cảm.
Một lần là vợ bỏ trốn với người tình.
Một lần là để người mình yêu chết nơi đáy vực.
Ban đầu, anh ta không mảy may để ý đến Sang Dụ.
Chỉ là lúc tiện tay, nổi hứng một chút — nhưng cô lại xem đó như đại ân cứu mạng.
Nhà họ Hộc chưa từng có người như cô.
Mang theo sự mộc mạc của núi rừng, cùng một trái tim trong sáng thuần khiết.
Nhà họ Hộc chỉ có bí mật và dối trá, ai ai cũng mang mặt nạ diễn trò.
Chỉ có Sang Dụ là khác biệt.
Hộc Uyên nhớ lại, bao năm nay, anh ta luôn sống theo lý trí, chưa từng để mình hối hận.
Dù là năm xưa giết cha,
Hay dùng thủ đoạn sấm sét để xử lý đám họ hàng đầy âm mưu của mình.
Hay… từ bỏ Sang Dụ, chọn giữ lại tro cốt của Bạch Ân.
Lúc đứng trên mép vực năm đó, anh ta thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
Việc gì phải do dự?
Một bên là vợ chính danh, một bên là người tình không danh phận.
Chỉ có kẻ ngu mới lưỡng lự.
Nhưng rốt cuộc…
Tại sao?
Tại sao vẫn cảm thấy… sai?
Tim anh đau như bị xé toạc.
Anh tự nhủ, không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ có cơ hội để bù đắp.
Huống hồ, anh đâu phải hoàn toàn vô tình với Tang Dụ — anh đã sớm sắp xếp người theo dõi, chỉ cần lấy được tro cốt của Bạch Ân, lập tức sẽ có người đến cứu cô.
Anh mang tro cốt vợ quá cố về nhà họ Hộc, nghĩ một lúc, còn sai người đi mua chiếc nhẫn kim cương hồng mà Tang Dụ luôn muốn có.
Đợi cô nguôi giận, anh sẽ tặng cô một món quà bất ngờ.
Dù anh từng hứa với Bạch Ân sẽ không cưới thêm ai khác.
Nhưng ít nhất, anh có thể cho Tang Dụ một đám cưới — không cần đăng ký kết hôn.
Chắc chắn cô sẽ bất ngờ, đôi mắt sáng rỡ nhìn anh không chớp, trong ánh mắt trong veo chỉ có hình bóng anh.
Nghĩ đến đây, tâm trạng anh lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thậm chí khi thuộc hạ về báo cáo, anh cũng không nhận ra vẻ mặt tái nhợt và khó coi của họ.
Tang Dụ chết rồi.
Thi thể tan nát được ghép lại, biến thành cơn ác mộng mà cả đời này anh không dám đối mặt.
Nhưng thì sao?
Anh tự nhủ mình không được hối hận.
Rõ ràng ban đầu, anh đã từng cảnh báo cô:
“Em với tính cách như vậy mà ở lại nhà họ Hộc, sớm muộn gì cũng bị nuốt sạch cả xương.”
“Đừng nhắc đến chân tình nữa — em ngu ngốc lắm, biết không?”
Tang Dụ khi đó đã trả lời anh thế nào nhỉ?
À… cô đã rạch cổ tay, dùng máu tươi vẽ ra tín hiệu cầu cứu, dùng nửa cái mạng của mình, đổi lấy cơ hội sống sót cho anh.
Cô nói: “Em cảm thấy xứng đáng.”
Anh chưa từng gặp ai cố chấp đến thế.
Rõ ràng những người bên cạnh anh đều vô tình bạc nghĩa.
Ngay cả Bạch Ân — người từng cứu rỗi tuổi trẻ anh — cuối cùng cũng trở thành cái bóng phản bội vì danh lợi và dục vọng.
Anh cứ nghĩ mình sẽ không đau lòng.
Bởi con người vốn dĩ không dễ chấp nhận rằng mình đã để vuột mất một thứ quý giá vô giá chỉ vì không biết trân trọng.
Ai mà chẳng sợ bị gọi là “kẻ không có mắt”, đúng không?
Thế nên, anh không đau lòng.
Ngày không có Tang Dụ — chẳng qua chỉ là bớt đi một chút ồn ào, bớt đi một chút rộn ràng, bớt đi một chút ấm áp.
Chỉ thế thôi.
Cho đến một Giáng Sinh nọ, anh đi ngang qua một trung tâm thương mại sầm uất.
Một cô gái trẻ trung, ngây thơ đang nhắm mắt ước nguyện trước chiếc bánh sinh nhật.
Bầu không khí lễ hội náo nhiệt khiến ai nấy đều vui vẻ.
Chỉ riêng anh — cảm thấy một mình, lạc lõng.
Anh nhìn ngọn nến nhấp nháy trên chiếc bánh, thất thần.
Chàng trai cao lớn bên cạnh cô gái lấy ra một chiếc nhẫn, cẩn thận trao cho cô sau khi cô thổi nến.
Giọng anh ta xúc động:
“Chúc em sinh nhật 26 tuổi vui vẻ, anh đến cưới em đây.”
Những ký ức mà anh cố tình chôn sâu ùa về.
Anh nhớ, năm ngoái từng cùng Tang Dụ đến miếu thần cầu nguyện.
Cô quỳ trước tượng Phật, thành tâm ước:
“Sinh nhật năm 26 tuổi của em, phải có một cái bánh thật to, thật đẹp.”
“Còn muốn người em yêu nói với em rằng, sinh nhật vui vẻ… rồi…”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhưng anh lại nghe rõ từng chữ.
Cô nói: “… rồi nói, anh đến cưới em đây.”
Chính khoảnh khắc ấy, cơn gió gào rú trên vách núi mới thật sự cuốn qua, xuyên thẳng qua lồng ngực anh.
Sau khi cứu được Bạch Ân, anh hoàn toàn làm ngơ trước ánh mắt đáng thương và yếu ớt của cô ta.
Bạch Ân cúi đầu, đáy mắt đầy hối hận.
Năm đó, cô ta giả chết để bỏ trốn.
Không ngờ tên tình nhân kia sau khi tiêu sạch tiền của cô ta, lại lộ bộ mặt thật — hung bạo và tàn nhẫn.
Những năm qua, cô ta sống rất thê thảm.
May mà, Hộc Uyên vẫn chưa quên cô ta, bao năm nay vẫn giữ lời hứa không cưới ai khác.
Nước mắt cảm động dâng đầy trong mắt cô ta, thành khẩn gọi anh:
“A Uyên, lần này em sẽ không rời đi nữa. Em đã nghĩ thông suốt rồi, em yêu anh.”
Nhưng Hộc Uyên lập tức đẩy cô ta ra, giọng lạnh băng:
“Nợ tình năm xưa, tôi đã trả đủ rồi. Từ nay đừng liên lạc nữa.”
Nói xong, anh quay người rời đi không chút do dự.
Anh nhớ Tang Dụ đến phát điên.
Nhưng từ lúc cô rời đi, anh chưa từng mơ thấy cô một lần.
Anh từng nghe người già nói, người chết nếu không xuất hiện trong giấc mơ, nghĩa là cả đời này họ không muốn gặp lại mình nữa.
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, Hộc Uyên đã thấy đau như chết đi một lần nữa.
Cho đến khi anh biết được — tượng vàng của nhà họ Lạc có thể triệu hồn.
Chỉ cần có máu của người yêu sâu đậm, là có thể giữ linh hồn người đã mất ở lại mãi mãi.
Lần này anh đến, trận pháp chỉ còn một bước nữa là thành công.
Lần này… anh sẽ không buông tay nữa.
Dù chỉ là một linh hồn.
Anh cũng sẽ không để cô rời khỏi mình.
Anh muốn cùng Tang Dụ — mãi mãi bên nhau.
Chương 6
12
Trên đường trở về, tâm trạng của Lạc Trường Lẫm rất tốt.
Anh dịu dàng hỏi tôi: “Sinh nhật năm nay, còn mong ước gì không?”
Tôi tùy tiện đáp: “Cháu muốn toàn bộ tài sản nhà họ Lạc, rồi biến thành nữ tỷ phú nghìn tỷ!”
Khóe mắt anh cong lên vì cười, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
“Muốn thành nữ tỷ phú à? Tài sản nhà họ Lạc sợ là không đủ đâu, trừ khi…”
“Trừ khi gì cơ?”
Anh ta hơi nhướng mày, giọng nói lười biếng:
“Trừ khi… tính cả tài sản của tôi vào.”
Tôi cười gượng: “Tam chú à, ước mơ với mộng giữa ban ngày thì cháu vẫn phân biệt rõ được đấy.”
Lạc Trường Lẫm hiếm khi không phản bác tôi, chỉ nhìn thẳng rồi nghiêm túc nói:
“Không phải nói đùa, cũng không phải mộng giữa ban ngày.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, bối rối quay mặt đi.
Thế nhưng Lạc Trường Lẫm vẫn nhìn tôi, ánh mắt nóng rực như thể mang theo cả nhiệt độ.
Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ đến câu nói khi rời khỏi nhà họ Hộc.
Đúc tượng cho người sống… người sống!
Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt tái nhợt của Lạc Trường Lẫm không có lấy một tia ngạc nhiên hay bất ngờ, chỉ có sự hoài niệm nhè nhẹ cùng nỗi buồn bị đè nén.
Anh nói:
“Lâu rồi không gặp, Tang Dụ.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía ghế trước, chú Dương cũng không hề bất ngờ, ngược lại còn mỉm cười đầy hài lòng, khẽ gật đầu với tôi.
Tôi nghe thấy chính mình cất giọng khàn khàn hỏi:
“Sao chú biết là cháu?”
Lạc Trường Lẫm không đáp.
Chú Dương thở dài một hơi:
“Cô Tang, người mình để trong lòng, cho dù chỉ là linh hồn, cũng có thể nhận ra chỉ trong một ánh nhìn.”
Sau khi nghe tôi gọi anh ta là “kẻ thù truyền kiếp”, Lạc Trường Lẫm giận đến mức mấy tiếng không thèm nói chuyện với tôi.
Anh trừng mắt nhìn tôi rất lâu, cuối cùng mới nghiến răng nói:
“Cháu thấy chú coi cháu là kẻ thù chỗ nào?”
Tôi chỉ vào gương mặt âm trầm của anh ta, phản bác lại có lý có lẽ:
“Chẳng phải biểu cảm bây giờ giống như đang nhìn kẻ thù lắm sao?”
Chú Dương không nhịn được bật cười, nhưng lại nhanh chóng im bặt khi bị ánh mắt lạnh lùng của Lạc Trường Lẫm quét qua, vội vàng chuyển chủ đề.
Ông nói:
“Tam gia, chuyện bên phía nhà họ Hộc, còn muốn tiếp tục nữa không?”
Lạc Trường Lẫm chưa trả lời ngay, mà chỉ đưa mắt nhìn tôi.
Tôi hiểu ánh mắt đó có bao nhiêu điều chưa nói thành lời.
Tôi khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:
“Bị chú gọi là chó con cũng được, nhưng cháu không muốn bị gọi là Thánh nữ cứu thế lần hai đâu.”
Lạc Trường Lẫm bật cười trầm thấp, khuôn mặt trắng bệch cũng trở nên sống động hơn.
Gió đêm mùa hạ len qua khung cửa, khiến vạn vật khẽ lay động, ngay cả ánh trăng cũng trở nên dịu dàng.
Tiếng cười thấp của Lạc Trường Lẫm như thể đã thoát ra khỏi lồng ngọc, cuối cùng được tự do.
Rất lâu sau, anh mới ngồi thẳng dậy, nói:
“À phải, cái cô Hộc gì đó… Hộc Thư, không biết có phải lương tâm trỗi dậy hay không, đã gửi cho tôi toàn bộ bằng chứng xấu xa của nhà họ Hộc.”
“Chỉ là…”
Ánh mắt anh hơi do dự, cũng mang theo một tia ghê tởm.
“Chỉ là… cô ta nhờ tôi chuyển lời cho cháu.”
Nụ cười trên mặt tôi cũng dần nhạt đi: “Nói gì?”
Lạc Trường Lẫm khịt mũi khinh thường:
“Cô ta nói, cảm ơn cháu.”
Tôi hoàn toàn sững người.
13
Hộc Thư chăm chú nhìn vũng kim loại lỏng vàng óng dưới đất.
Lộng lẫy, rực rỡ, nhưng lại giam giữ linh hồn oan khuất và đau đớn.
Giống như nhà họ Hộc vậy.
Ngày được đón về, cô ta sống trong chuồng chó, ăn cơm thừa canh cặn.
Cô bé nhỏ gầy gò ấy, từng là kẻ yếu nhất trong chuỗi thức ăn.
Người nhà họ Hộc nhìn cô ta như nhìn loài kiến hôi.
Sau này, cô lớn lên một cách khó nhọc, gương mặt ngày càng lộ rõ đường nét quyến rũ giống mẹ — một kỹ nữ đã chết yểu.
Ánh mắt khinh thường năm xưa dần chuyển thành thèm khát.
Sau khi giết người thứ năm định chiếm lấy cô, cha ruột cô lần đầu tiên nhìn cô một cách nghiêm túc.
Con trai duy nhất của ông ta cần một lớp vỏ ngoài sáng chói, còn nhà họ Hộc lại cần một con dao sắc lạnh.
Một đứa con gái riêng không thể công khai — là lựa chọn hoàn hảo.
Không ai hỏi qua cô muốn gì.
Kể cả chính Hộc Thư cũng chưa từng hỏi bản thân điều đó.
Cho đến khi người phụ nữ tên Tang Dụ xuất hiện.
Ban đầu, cô ta cũng như bao người khác trong nhà họ Hộc, nghĩ Tang Dụ thật ngốc.
Nhưng Tang Dụ — cái cô ngốc ấy…
Lại cẩn thận băng bó vết thương cho cô, nhớ cả ngày sinh nhật của cô.
Còn giữa đêm khuya lén dậy nấu một bát mì chỉ vì cô về muộn.
Giống hệt như người mẹ vô trách nhiệm nhưng từng yêu cô bằng tất cả dịu dàng.
Tang Dụ cũng sẽ ngốc nghếch giấu quả trứng chiên vàng óng dưới lớp mì như thế.
Sau này, người thứ hai nấu mì cho cô — cũng đã yên nghỉ dưới đáy vực sâu.
Mặt trăng lên càng lúc càng cao.
Hộc Thư lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng ấy.
Cô đã từng thấy vầng trăng đẹp hơn thế rất nhiều.
Nên giờ, không còn điều gì khiến cô luyến tiếc nữa.
Cô cầm đuốc, đi khắp từng ngóc ngách trong nhà họ Hộc.
Chương 7
Rón rén bước qua từng căn phòng, nơi bọn họ đang say giấc nồng…
Cô ta nhìn thấy cái nhà tù tội lỗi đã giam cầm mình suốt cả cuộc đời bắt đầu sụp đổ, tan rã.
Trong làn khói dày cuồn cuộn, Hộc Cửu đau khổ gào lên: “Tại sao?”
Cô ta bật cười khẽ:
“Báo ứng phải để dành cho kẻ phụ lòng. Nỗi khổ của luân hồi, cũng nên để kẻ phụ lòng nếm trải.”
Ngay lúc ngọn lửa chuẩn bị thiêu rụi tất cả, Hộc Uyên đẩy cửa bước vào, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Anh ta cầm trên tay một cuốn nhật ký, siết chặt đến mức gân tay nổi lên.
Nhưng nếu nhìn kỹ, tay anh ta đang khẽ run.
Khuôn mặt bình thản đầy nhẹ nhõm của Hộc Thư trong nháy mắt biến thành hoảng loạn, thậm chí là kinh hãi.
Cô ta khàn giọng, gào đến xé họng: “Trả lại cho tôi!”
Thế nhưng Hộc Uyên không hề lay chuyển.
Dưới ánh lửa bập bùng, thần sắc anh ta như kẻ điên.
Anh giơ cuốn nhật ký run rẩy lên, nở một nụ cười pha lẫn mùi máu:
“Vậy ra… Sang Dụ của tôi sớm đã quay về rồi đúng không?”
14
Nhà họ Hộc từng một thời hô mưa gọi gió, bỗng chốc sụp đổ.
Không chỉ vì sáng nay truyền thông khui ra một loạt bê bối,
Mà còn bởi đêm qua—một trận hỏa hoạn không rõ nguồn gốc đã thiêu rụi cả dinh thự.
Mà người phóng hỏa, lại chính là Nhị tiểu thư nhà họ Hộc.
Đội ngũ thân cận của nhà họ Hộc gần như bị thiêu rụi trong biển lửa.
Còn gia chủ Hộc Uyên — không rõ tung tích.
Sắc mặt Lạc Trường Lẫm lúc này trông không dễ nhìn chút nào.
Chú Dương nghiêm trọng nói:
“Tam gia, vệ sĩ canh giữ Bạch Ân báo về… Hộc Uyên không hề đến tìm cô ta.”
Lạc Trường Lẫm cười lạnh:
“Cuối cùng cũng biết si tình là gì rồi sao?”
Chưa dứt câu, anh đã ho dữ dội.
Chú Dương vội vàng bước tới đóng cửa sổ.
Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của anh, nhíu mày:
“Được rồi, thân thể yếu như vậy mà còn lo nghĩ lắm chuyện.”
Lạc Trường Lẫm cúi đầu phản bác, giọng khàn đặc, nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi không yếu!”
Anh giận dữ nói:
“Biết đâu hắn lại giở trò gì nữa. Nhỡ hắn nhận ra cháu đã trọng sinh rồi thì sao?”
Tôi lắc đầu:
“Sao có thể?”
Lần nữa gặp lại Hộc Uyên, vẫn là ở bên vách núi cao vút.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt—giống như kẻ đã mất hết lý trí.
Tôi không còn nhận ra ánh mắt dịu dàng năm xưa trong anh ta nữa.
Anh ta toàn thân đầy thương tích, mang theo mùi máu và khói súng.
Anh ôm chặt tôi vào lòng, giọng trầm khàn:
“A Dụ, sao về rồi mà không nói gì? Làm anh tìm em lâu như vậy.”
Tôi nhìn anh lạnh lùng, xương thịt dưới da đau như bị nung cháy,
Nhưng lòng tôi lại không chút gợn sóng.
Tôi nghĩ một lúc…
Thì ra, là linh hồn không cam lòng của Tang Dụ—vỡ vụn nơi đáy vực—đang lay động.
Cô ấy sợ hãi đến cùng cực, cũng căm hận đến cùng cực.
Hộc Uyên vẫn tiếp tục nói, đôi mắt đỏ hoe:
“Sao ngay cả trong mơ em cũng không đến gặp anh? Em có biết anh nhớ em đến thế nào không?”
Tôi suýt thì bật cười thành tiếng.
Gió núi gào rú bên tai như lưỡi dao cắt vụn những hồi ức.
Tôi từng nghĩ… ít ra mình cũng có chút khác biệt.
Dù sao suốt bảy năm qua, có biết bao người muốn ở cạnh anh, chỉ có tôi là thật sự được ở bên.
Dù sao, anh cũng từng vào một ngày giỗ Bạch Ân, vì tôi bật khóc mà dừng bước trong một khoảnh khắc.
Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, cái gọi là tình nghĩa hay yêu thương đều không đáng một xu.
Hộc Uyên chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt của tôi.
Anh dịu giọng:
“Nhưng anh không trách em đâu, A Dụ. Từ giờ sẽ không còn ai khác, chỉ có hai chúng ta. Quãng thời gian bỏ lỡ trước đây, anh sẽ bù đắp hết cho em.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn đau đớn của anh ta, tôi từng chữ từng chữ lạnh lùng nói:
“Từ giờ? Tôi với anh còn có ‘từ giờ’ gì nữa?”
Sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, giọng run rẩy:
“A Dụ… ý em là sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi biết, các người luôn thấy tôi thật ngu ngốc. Tôi không có quyền thế, không có tiền bạc như các người. Tôi chỉ là đứa con gái bị cha mẹ bán rẻ.
Tôi chẳng có gì ngoài một tấm chân tình.”
“Nhưng tôi không biết… trong mắt người như các người, chân tình lại chính là thứ rẻ mạt và nực cười nhất.”
“Tôi nói cho anh biết, Hộc Uyên—gió to cỡ nào rồi cũng sẽ ngừng, chân tình nhiều đến đâu rồi cũng sẽ cạn.”
Tôi nhìn anh, nói bằng thái độ mà anh từng xem thường tấm lòng tôi:
“Tôi sớm đã không còn yêu anh nữa, Hộc Uyên.”
“Tôi chỉ ngu ngốc, không phải đần độn. Dù ngày hôm đó không rơi xuống vực, tôi cũng sẽ không ở bên anh thêm một lần nào nữa.”
Tôi đã quên nói với anh,
Năm ngoái, khi cầu nguyện ở thần miếu.
Cuối cùng tôi đã phủ định toàn bộ những điều ước trước đó,
Chỉ giữ lại duy nhất một nguyện vọng.
Nguyện vọng ấy là:
Khi tôi tròn 26 tuổi, tôi sẽ không yêu anh nữa.
Tôi sẽ rời xa anh mãi mãi.
Và vĩnh viễn… không bao giờ gặp lại.
Sắc mặt Hộc Uyên trắng bệch.
Anh run rẩy đưa tay muốn chạm vào mặt tôi.
Giọng anh đầy tuyệt vọng van xin:
“Là lỗi của anh… anh hối hận rồi… đừng đối xử với anh như vậy…”
Tôi chỉ lặng lẽ quay đầu, không đáp một lời.
Rất lâu sau đó, sắc mặt của Hộc Uyên thay đổi, mang theo sự điên cuồng của kẻ khát cầu mà không được.
Trong tiếng ầm ầm ngày một gần của trực thăng,
Anh ta kiên quyết nói: “Không sao cả, chúng ta vẫn còn tương lai.”
Thế nhưng, lần này Hộc Uyên lại chẳng thể như ý nguyện.
Ngay khi anh ta chuẩn bị ép tôi lên trực thăng thì Lạc Trường Lẫm xuất hiện.
Viên đạn xuyên qua cổ tay anh ta, khiến anh ta theo phản xạ buông tôi ra.
Tôi rơi vào một cái ôm lạnh lẽo nhưng dịu dàng.
Lạc Trường Lẫm mắt đỏ hoe, giọng đầy lo sợ:
“May quá… may là em không sao…”
Sắc mặt anh trắng bệch, trong lời thì thầm còn mang theo mùi máu và tiếng ho nặng nề.
Tôi ôm lại anh, gọi:
Chương 8
“Thôi được rồi, em không sao mà, đừng giận nữa!”
Trên trực thăng, Hộc Uyên nhìn thấy cảnh này, bỗng như phát điên.
Anh ta không màng đến lời can ngăn của người khác, nhất quyết nhảy xuống.
Quỳ rạp trước mặt tôi, nước mắt giàn giụa.
“Thật sự… không còn một chút khả năng nào sao?”
Tôi nhìn Hộc Uyên đang cầu xin, ánh mắt không gợn chút cảm xúc nào:
“Hộc Uyên, vách đá đó thật sự rất cao, dưới đáy thật sự rất lạnh, cảm giác tỉnh táo nhìn máu mình chảy ra… thực sự rất đáng sợ.”
Hộc Uyên bắt đầu run rẩy dữ dội, rồi cúi đầu thật sâu.
Cánh tay đang ôm tôi của Lạc Trường Lẫm cũng khẽ run lên.
“Vậy nên… em thật sự không muốn gặp lại anh, dù chỉ một lần… suốt cả đời này.”
Nói xong câu cuối cùng, Lạc Trường Lẫm không chút do dự ôm tôi rời đi.
Hộc Uyên lặng người tại chỗ.
Đột nhiên, anh ta bật dậy, lao thẳng ra mép vực rồi nhảy xuống không chút do dự.
Không ai quay đầu lại, cũng không ai muốn nghe di ngôn cuối cùng của anh ta.
15
Tôi nằm trên giường bệnh đặc biệt trong bệnh viện suốt mấy ngày.
Vì lệnh của một người nào đó, tôi thậm chí muốn xuống giường cũng phải xin phép trước.
Mãi đến ngày Hạ Chí, tôi mới được mọi người dìu trở về nhà họ Lạc.
Thế nhưng vừa mở cửa ra, tôi chỉ thấy chú Dương với gương mặt đầy chờ mong,
Còn Lạc Trường Lẫm lại không thấy đâu.
Tôi mở điện thoại, giao diện tin nhắn với anh ấy vẫn dừng ở ngày tôi nhập viện.
Hôm đó, anh đưa tôi đến bệnh viện với vẻ mặt nặng nề, rồi từ đó biến mất.
Anh chưa từng quay lại.
Tôi kìm nén sự bất an trong lòng, hỏi chú Dương:
“Dạo này công ty bận lắm à?”
“Không bận đâu.”
“Vậy có vấn đề gì ở những hạng mục khác không?”
“Không nghe nói gì cả.”
Tôi nghĩ một lúc, lại hỏi:
“Hay là… Tam thúc nhận làm tượng mới rồi?”
Chú Dương bật cười thành tiếng:
“Ôi trời, đại tiểu thư của tôi, ngoài cô ra thì còn ai khiến được Tam gia động tay nữa chứ?”
Vậy thì rốt cuộc… là vì sao?
Chú Dương lại né tránh không trả lời.
Cho đến hôm sau, chú đưa cho tôi một bản chuyển nhượng tài sản.
Cùng lúc đó, truyền thông rầm rộ đưa tin: Tam gia nhà họ Lạc đính hôn với tiểu thư nhà họ Vương ở Hải Thành.
Tôi chết lặng tại chỗ.
Tay siết chặt bản chuyển nhượng, miệng lắp bắp:
“Vì sao chứ?”
Chú Dương nhìn tôi đầy xót xa và bất lực:
“Tiểu thư, dù sao hiện tại… hai người trên danh nghĩa cũng là người một nhà.”
Tôi không nói thêm được lời nào nữa.
Lạc Trường Lẫm không bao giờ quay về.
Tin nhắn tôi gửi cho anh, như đá chìm đáy biển.
Tôi từng nghe người hầu xì xào bàn tán.
Họ nói, tiểu thư nhà họ Vương từng cứu mạng Tam gia khi anh trúng độc, nếu không có cô ta, cũng chẳng có Lạc Tam gia ngày nay.
Tôi cười khổ rồi uống cạn chén rượu, cảm thấy mình như đang sống trong kịch bản của một vai thế thân cho “bạch nguyệt quang”.
Tại sao ai cũng có cái gọi là “bạch nguyệt quang” chết tiệt vậy chứ?
Ký ức ngày xưa lại trào lên trong đầu.
Từ hôm Lạc Trường Lẫm bác bỏ chuyện “tình địch”, tôi bắt đầu nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện đã qua với anh.
Tôi nhớ lần đầu đi cùng Hộc Uyên đến một buổi tiệc, anh ta bỏ tôi lại một mình.
Giữa những lời giễu cợt và ánh mắt châm chọc, có một người mặt lạnh đẩy xe lăn tiến lại gần tôi.
Ngay lập tức, đám đông liền tản ra.
Anh ta lạnh đến mức tôi cũng muốn bỏ chạy.
Nhưng chiếc bánh anh đưa cho tôi lại quá ngon, khiến tôi không nỡ rời đi.
Vậy là… giữa một góc tiệc không ai để ý, tôi và anh cùng nhau ăn hết chiếc bánh đó.
Lại có một lần, là ngày giỗ của Bạch Ân, Hộc Uyên bỏ mặc sinh nhật của tôi để đi.
Tôi say rượu, vừa khóc vừa lảo đảo về nhà.
Suýt ngã thì một “cột băng” đỡ lấy tôi.
Tôi líu ríu tâm sự với cái cột ấy,
Nào là cha mẹ thờ ơ, nào là Hộc Uyên thiên vị.
Còn nói… cả giấc mơ của mình.
Tôi muốn có một ngôi nhà thật đẹp, chỉ để một mình tôi ở.
Bên cạnh phải trồng đầy những loài cây kỳ lạ.
Còn phải có kẹo bưởi nữa.
Cái “cột” đó vẫn yên lặng nghe tôi nói, thỉnh thoảng lại đáp lại đôi chút.
Cuối cùng nó nhẹ nhàng xoa đầu tôi, bảo rằng tất cả điều ước sẽ thành hiện thực.
Thoát khỏi dòng ký ức, tôi nhìn căn nhà trống trải ngoài thực tại, nước mắt sắp rơi.
Dựa vào đâu mà lại cứ bỏ rơi tôi một mình?
Từ bi chuyển sang giận, càng nghĩ tôi càng tức.
Dù sao bây giờ tôi đang nắm toàn bộ tài sản của Lạc Trường Lẫm, muốn trói anh ta lại chỉ là chuyện một câu nói.
Huống chi nhà họ Lạc chúng tôi, không cho phép kiểu liên hôn vớ vẩn ấy!
Nhà họ Vương họ Lý gì đó, đi hết đi cho rồi!
Sáng hôm sau, chú Dương run rẩy nhìn tôi đang uống cà phê, dè dặt hỏi:
“Tiểu thư, ly Americano đá này có ngọt không ạ?”
Tôi mỉm cười nhìn chú ấy một cái:
“Chú Dương, chuyện cà phê ngọt hay không thì để sau đi, trước tiên chú trả lời cháu đã, nhà họ Vương ở Hải Thành chẳng phải chỉ có một con trai gần bốn mươi tuổi thôi sao? Đào đâu ra cô con gái hai mươi tuổi?”
Chú Dương lau mồ hôi lạnh, ấp úng:
“Chuyện này… cái này…”
“Đừng bảo với cháu là Lạc Trường Lẫm giờ thích kiểu đó nha.”
Chú Dương gấp đến mức như muốn bốc khói, nhưng lại chẳng nghĩ ra được cái cớ nào cho hợp lý.
Tôi nhẹ giọng hỏi:
“Không sao đâu, cứ nói thật đi, có phải Lạc Trường Lẫm bị bệnh không?”
Chú Dương sững lại, rồi nặng nề gật đầu.
16
Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ… Lạc Trường Lẫm sắp chết rồi.
Qua lớp kính dày của phòng chăm sóc đặc biệt, anh nằm im lặng trên giường bệnh, gầy gò và trắng bệch.
Tôi há miệng định nói, hơi nước đã đọng thành màn sương trên kính.
Rõ ràng là giữa mùa hè, vậy mà trong phòng bệnh lại lạnh như giữa mùa đông.
Chú Dương đứng bên cạnh nặng nề nói:
“Tam gia vốn bị bệnh lâu rồi.”
Chú kể, mấy năm nay bệnh của anh cứ dai dẳng không dứt, đến hôm nghe tin tôi mất, anh hoảng quá mà hộc máu tại chỗ.
“Anh ấy thật sự không muốn sống nữa, nhưng lại nghĩ mình phải thay cô xả giận rồi mới ra đi.”
Chú Dương lau khóe mắt, nghẹn ngào:
“May mà ông trời có mắt, đưa cô trở về bên anh ấy.”
Tôi nghe mà ngẩn ngơ, tim như bị ai bóp nghẹn từng nhịp.
“Thật sự… không còn cách nào sao?”
Chú Dương lắc đầu đầy bất lực:
“Bác sĩ có đưa ra phương án phẫu thuật, nhưng xác suất thành công quá thấp. Dù có thành công thì sau này anh ấy cũng có thể bị hạn chế vận động. Tam gia không muốn làm.”
Buổi tối, Lạc Trường Lẫm tỉnh lại.
Tôi đứng bên giường nhìn anh, lặng lẽ đối diện nhau.
Anh khẽ cười, giọng rất nhỏ:
“Sao thế, chẳng phải em đã trở thành bà chủ trăm tỷ rồi à, còn chưa vui sao?”
Tôi vẫn lạnh mặt.
Lạc Trường Lẫm nói một tràng rất dài.
Anh bảo mọi con đường cho tôi đều đã sắp sẵn rồi, tài sản và công ty sẽ do chú Dương và các trợ lý lo liệu.
Cuối cùng, anh đưa tôi chiếc chìa khóa căn nhà nhỏ đó.
Nhìn nét mặt không hối tiếc của anh, tôi khẽ run người.
Rồi tôi gật đầu hài lòng:
“Tam thúc nói thế thì em yên tâm rồi. Giờ em đã có sự nghiệp và tiền bạc, cũng muốn thử xem tình yêu nó đắng đến đâu. Nếu tam thúc đã dặn dò xong hết rồi, thì em cũng không quấy rầy nữa.”
“Dù sao thì chú Dương đã sắp xếp cho em một cuộc hẹn xem mắt, người ta còn đang chờ kìa.”
Khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Trường Lẫm như vỡ vụn thành từng mảnh.
Anh đeo mặt nạ oxy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Trước ánh mắt lạnh lẽo trách móc của anh, chú Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn đất:
“Tam gia, tôi nhớ không nhầm thì anh đâu phải người nhỏ nhen đến thế.”
Lạc Trường Lẫm như muốn bị hai chúng tôi làm cho tức đến ngất.
Chú Dương còn chưa chịu buông tha, ghé sát tai anh thì thầm:
“Tam gia, còn cả cô Hộc Thư chưa chết đâu, hôm qua còn đến tỏ tình với cô San đấy.”
Mặt Lạc Trường Lẫm nhăn nhúm lại, như nghe phải thứ bẩn thỉu:
“Vớ vẩn! Cô ta là phụ nữ…”
Chú Dương cắt ngang:
“Tam gia, tình yêu không liên quan đến giới tính. Hơn nữa, cô Hộc kia trông cũng ngầu lắm nha.”
Anh vệ sĩ đeo kính đen bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
Mặt Lạc Trường Lẫm đen đến mức gần như nhỏ ra mực.
Tôi đứng dậy chào:
“Tam thúc, em còn có cuộc hẹn đang đợi, em đi trước đây…”
“Đợi đã!” – Anh gấp gáp gọi tôi lại, nghiến răng nghiến lợi:
“Anh vẫn còn chữa được mà! Đừng có nôn nóng như vậy! Chú Dương, tối nay bảo bác sĩ sắp xếp phẫu thuật đi!”
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại mỉm cười:
“Vậy thì… em đành miễn cưỡng chờ thêm chút nữa nhé.”
Đến ngày phẫu thuật, tôi gọi anh lại.
Lạc Trường Lẫm liếc nhìn chú Dương rồi lại nhìn tôi, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa mong đợi, lầm bầm:
“Nếu định tỏ tình thì… nói riêng thôi cũng được mà…”
Tôi khẽ bật cười.
“Anh nghĩ gì vậy? Em chỉ muốn hỏi thử… nếu ca phẫu thuật thành công rồi, thì tờ giấy chuyển nhượng tài sản đó còn hiệu lực không?”
Trước lúc vào phòng mổ, Lạc Trường Lẫm kiên quyết không thèm nói chuyện với tôi.
Cho đến phút cuối cùng, ngay trước khi vào, anh vẫn tức giận và nặng nề mà bật dậy khỏi giường:
“Em không nói thì để anh nói—Sang Dư, anh thích em, anh yêu em!”
Mọi người đều bật cười, nhưng nhìn anh gầy gò mặc đồ phẫu thuật, ai nấy lại thấy nghèn nghẹn nơi lòng.
Tôi nén giọt nước mắt đang muốn rơi, lớn tiếng đáp lại:
“Được được được! Bà đây cũng yêu anh!”
Lạc Trường Lẫm nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc đến tột cùng.
Trong lúc chờ đợi, tôi mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, tôi mới mười bốn tuổi.
Một lần theo mẹ lên núi cắt cỏ cho heo, tôi bị bà bỏ rơi bên vệ đường.
Núi quê tôi cao và sâu, đêm xuống đen kịt như thể có thể nuốt chửng người ta.
Tôi bất lực và tuyệt vọng khóc ròng dưới tán cây.
Cho đến khi một thiếu niên gầy gò phát hiện ra tôi.
Cậu ta vụng về xử lý các vết thương trên người tôi, rồi cõng tôi về đến đầu làng.
Trước khi chia tay, cậu nói mình là con trai của một tiệm thuốc trên trấn.
Tôi nhìn cậu ấy dịu dàng, vừa khóc vừa nói:
“Em không muốn quay về đâu… Cuộc đời em hỏng rồi, không còn cơ hội để tốt đẹp nữa…”
Tôi nói bố mẹ vì muốn sinh con trai nên định vứt bỏ tôi, đứa con gái vô dụng.
Cậu ấy vội vàng móc ra một viên kẹo bưởi để dỗ tôi, rồi hỏi tên tôi.
Tôi bảo, em tên là… Châu Tang Nữ.
Cậu sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc và xót xa.
Cậu nói: “Tên đó không hay. Để anh đặt cho em cái tên mới nhé—Sang Dư.”
“Tại sao lại là Sang Dư?”
Cậu cười, gương mặt dịu dàng như được ánh hoàng hôn phía sau chiếu rọi:
“Bởi vì… ‘Sang Dư phi vãn, dư hà mạn thiên’—nghĩa là, trời chiều chưa muộn, ánh tà rực rỡ, cuộc đời em sẽ dài lâu và tốt đẹp.”
“Vậy… sẽ có ai yêu em chứ?”
“Chắc chắn sẽ có.”
Đáng tiếc sau đó, viên kẹo bưởi bị em trai tôi cướp mất, tôi thì bị bố mẹ đánh tơi bời rồi đẩy xuống sườn núi.
Tôi hoàn toàn quên mất thiếu niên đó.
Cũng quên luôn lời hứa: nếu không còn chốn nương thân, hãy đi tìm cậu ấy.
Nhưng tôi lại nhớ mãi—tôi tên là Sang Dư.
Giấc mơ tan biến khi bác sĩ chính gọi tôi dậy.
Ông ta đầy kích động: “Cô Sang! Ca phẫu thuật rất thành công!”
Xung quanh vang lên tiếng khóc thút thít và những tiếng reo mừng.
Tôi vừa cười vừa rơi nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn mùa hạ rực rỡ ngập trời, đẹp đẽ và chân thật như thuở ban đầu.
Đây chính là sự tái ngộ tuyệt vời nhất.
Ngoại truyện của Lạc Trường Lẫm
Việc gặp được Sang Dư, có thể gọi là một vụ lừa đảo.
Năm đó anh còn trẻ, vô tình nhặt được một cô bé khóc nức nở trong núi sâu.
Anh đã cứu người, giúp đỡ, cho kẹo… cuối cùng còn bị lừa cả trái tim.
Càng nghĩ càng thấy thiệt.
Anh luôn ở lại trấn đợi cô, nhưng cô gái nhỏ đó mãi chẳng quay lại.
Cho đến năm mười bảy tuổi, anh trở về nhà và chứng kiến một biến cố lớn.
Cha mẹ anh được thông báo đã chết trên đường đi lấy dược liệu ở tỉnh ngoài.
Một người đàn ông trung niên khí thế bức người đến nói với anh, ông là bạn mẹ anh, sẽ nhận nuôi anh.
Người đàn ông ấy đến để đưa anh về thủ đô.
Anh không muốn đi, vì vẫn còn đang đợi cô nhóc lừa đảo kia.
Nhưng anh không còn lựa chọn, người đó gần như ép buộc mang anh đi.
Về đến thủ đô, anh trở thành con nuôi nhà họ Lạc.
Cha nuôi rất xem trọng anh, nhưng hai người anh nuôi thì lại luôn ghen ghét.
Không biết bị bắt nạt bao nhiêu lần.
Cho đến ngày anh được chia cổ phần công ty, hai người anh gọi anh là em suốt năm năm trời đã ra tay bỏ độc.
Chất độc đó suýt lấy mạng anh.
Trước giường bệnh, cha nuôi khóc lóc cầu xin anh đừng truy cứu—bởi mọi tâm huyết đời ông đều đặt vào hai đứa con trai kia.
Lạc Trường Lẫm nhìn mái tóc cha đã bạc một nửa.
Nghĩ đến ân dưỡng dục bao năm, anh đành cắn răng nuốt trọn nỗi oan ức.
Nhưng rồi một ngày, anh vô tình biết được—người cha nuôi ấy chính là cha ruột anh.
Người đàn ông vì danh lợi đã ruồng bỏ mẹ anh.
Khi thành danh lại muốn quay về chiếm lấy tất cả.
Thế giới của thiếu niên ấy hoàn toàn sụp đổ.
Anh quỳ suốt một đêm trước mộ cha mẹ.
Sau đó, dùng thủ đoạn sấm sét đẩy cả hai người anh và “cha ruột” vào tù.
Nhưng chất độc năm đó đã để lại hậu quả nặng nề, khiến người đời coi anh là “phế vật” u uất.
Cho đến một ngày nọ, tại một buổi tiệc.
Hôm đó là ngày giỗ cha mẹ anh.
Người cha ruột trong tù lại gửi thư xin lỗi anh.
Thân thể đau đớn, lời thị phi đeo bám khiến anh tuyệt vọng không lối thoát.
Anh chỉ có thể như trước đây, đến bên hồ lạnh như băng.
Chỉ có làn nước lạnh buốt mới xoa dịu được linh hồn anh đang gào thét.
Nhưng lần đó, có một kẻ ngốc cũng nhảy xuống theo.
Một cô gái quê được nhà họ Hộc nhận nuôi.
Tóc ướt sũng, gương mặt giận dữ:
“Anh bị gì vậy hả? Không biết quý mạng sống à?”
Anh nhìn gương mặt cô ngơ ngác.
Nhưng Sang Dư hoàn toàn không nhận ra anh, chỉ biết lẽo đẽo theo Hộc Uyên như một con chó con.
Anh tức đến muốn hộc máu.
Nhưng điều khiến anh đau đến tan nát ruột gan—là khi Sang Dư chết đi.
Hôm đó không có ánh tà dương.
Lạc Trường Lẫm cảm thấy bản thân cũng đã chết theo.
Anh bình thản chuẩn bị hậu sự, định sau khi trả thù xong sẽ đi theo cô.
Không ngờ, ông trời lại ban cho anh món quà bất ngờ nhất.
Nhìn bông mộc lan cô tạc bằng tay trái—dù méo mó xiêu vẹo.
Anh căng thẳng đến nỗi gần như không dám thở.
Năm Sang Dư mười bốn tuổi, trong rừng sâu kia, cô cũng từng dùng trái dại khắc cho anh một bông mộc lan.
Anh không thể nhận nhầm được.
Vì người được đặt trong tim, chỉ cần nhìn một cái, là biết—là tái ngộ.