Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Giang Trí Viễn, hôn nhân của chúng ta sớm đã chỉ còn cái vỏ. Ly hôn là giải thoát cho cả hai.”
“Anh không đồng ý ly hôn! Con còn chưa lập gia đình, chúng ta không thể làm nó tổn thương…”
“Giang Hạo đã hai mươi hai tuổi rồi, nó đủ trưởng thành để tự hiểu. Hơn nữa, sống trong một gia đình không còn tình yêu mới thật sự làm nó đau.”
“Tô Mộng…”
“Đủ rồi. Tôi đã quyết định rồi. Ngày mai luật sư sẽ liên lạc với anh.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Điện thoại lại reo lên mấy lần nữa, nhưng tôi không nghe.
Cuối cùng tôi tắt nguồn luôn.
Tối hôm đó, tôi tự tay nấu một bữa cơm đơn giản trong căn hộ mới.
Một mình ăn cơm, một mình xem tivi, một mình rửa bát.
Có hơi cô đơn, nhưng còn dễ chịu gấp vạn lần so với cái nhà ngột ngạt kia.
Ít nhất ở đây, tôi không cần nhìn sắc mặt ai, không phải nghe ai càm ràm.
Tôi có thể làm điều mình muốn, sống cuộc sống mình muốn.
Đến chín giờ tối, chuông cửa vang lên.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy là Giang Hạo.
Tôi ngập ngừng một chút rồi cũng mở cửa.
“Mẹ.” Giang Hạo đứng ở cửa, mắt hơi đỏ.
“Sao con biết chỗ này?”
“Con đi theo dì Tiểu Nhã đến.”
Tôi nghiêng người tránh ra: “Vào đi.”
Giang Hạo nhìn quanh căn hộ: “Mẹ, chỗ này cũng được đấy.”
“Muốn uống gì không?”
“Không cần đâu.” Nó ngồi xuống sofa. “Mẹ, con muốn hỏi thật… mẹ thật sự muốn ly hôn với bố sao?”
Tôi ngồi xuống đối diện: “Ừ. Mẹ muốn.”
“Tại sao? Có phải tại con với bố làm gì sai không?”
“Không phải lỗi của hai người.”
“Vậy thì vì sao? Bố nói mẹ biết cái gì đó nhưng không chịu nói với con.”
Tôi nhìn gương mặt còn rất trẻ của con trai, lòng chợt chùng xuống.
Nên nói thật cho nó biết không?
Nên để nó biết người cha mà nó kính trọng đã phản bội gia đình này sao?
“Giang Hạo, có những chuyện bây giờ con chưa cần biết.”
“Mẹ, con đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải con nít nữa. Nếu vì con, con có thể thay đổi…”
“Không phải vì con.” Tôi nắm tay nó. “Con à, đây là chuyện giữa mẹ và bố.”
Giang Hạo im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Mẹ… nếu mẹ và bố ly hôn, con sẽ ở với ai?”
Câu hỏi đó làm tôi khựng lại.
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Trong suy nghĩ của tôi, sau khi ly hôn Giang Hạo chắc chắn sẽ ở với Giang Trí Viễn, dù sao hai cha con cũng thân thiết hơn.
“Con muốn ở với ai?”
“Con muốn ở với mẹ.” Giang Hạo nhìn thẳng vào mắt tôi. “Mẹ, bao nhiêu năm nay là mẹ chăm sóc con lớn lên. Bố thì đi làm kiếm tiền, nhưng người luôn ở bên con là mẹ.”
Nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.
Không ngờ trong lòng con, mọi chuyện vẫn rõ ràng như vậy.
“Nhưng bây giờ mẹ chẳng có gì cả, công việc cũng chỉ mới bắt đầu…”
“Không sao, con có thể tự kiếm tiền. Với lại con cũng sắp đi làm rồi, tự nuôi được bản thân.”
“Giang Hạo…”
“Mẹ, con ủng hộ quyết định của mẹ. Nếu mẹ thấy ly hôn làm mẹ vui hơn, thì cứ ly hôn đi.”
Nghe con nói vậy, lòng tôi chua xót nhưng cũng ấm áp.
Thì ra không phải ai cũng xem tôi là người giúp việc mặc định trong nhà.
Ít nhất con trai tôi, nó vẫn yêu thương tôi.
“Cảm ơn con, con trai.”
Giang Hạo ôm tôi một cái: “Mẹ, thế nào đi nữa, con vẫn luôn là con của mẹ.”
Sau khi con đi, tôi nằm trên giường, suy nghĩ rất nhiều.
Hai mươi năm hôn nhân sắp kết thúc, nhưng tôi không buồn như mình tưởng.
Ngược lại, tôi thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Giống như trút được gánh nặng đè trên vai suốt hai mươi năm qua.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty của Linh Tiểu Nhã làm thủ tục nhận việc.
Đó là một công ty xuất nhập khẩu, không lớn nhưng không khí rất thoải mái.
Đồng nghiệp ai cũng thân thiện, còn chị Vương — trưởng phòng — là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi rất kiên nhẫn.
“Tô Mộng, công việc của em chủ yếu là nghe điện thoại, sắp xếp hồ sơ, lên lịch họp. Không phức tạp đâu, làm dần sẽ quen.”
“Vâng, cảm ơn chị Vương.”
Dù công việc nghe thì đơn giản, nhưng với tôi lại là thử thách lớn.
Hai mươi năm rồi tôi không đụng vào máy tính, mấy phần mềm văn phòng đều không biết dùng.
Nhưng tôi học rất chăm, đồng nghiệp cũng sẵn lòng chỉ dẫn.
Tan làm ngày đầu tiên, chị Vương hỏi tôi:
“Tô Mộng, hôm nay thấy sao?”
“Rất tốt ạ. Mọi người đều rất nhiệt tình.”
“Em học nhanh, lại cẩn thận. Chị tin là em sẽ sớm quen việc thôi.”
Về đến căn hộ, tôi tự tay nấu một bữa tối thật ngon.
Vừa ăn vừa nghĩ về công việc hôm nay, lòng tôi vui lạ thường.
Cảm giác tự mình kiếm tiền bằng chính công sức của mình khiến tôi tìm lại được niềm tự hào đã lâu không có.