Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 15

“Chính xác. Lâm Lung — hay đúng hơn là Trương Tiểu Hoa — chính là quân cờ được ông ta tuyển chọn kỹ lưỡng. Một con rối có máu mủ với người của mình, còn dễ kiểm soát hơn cả con gái ruột.”

Tôi siết chặt tay đến mức móng tay in sâu vào lòng bàn tay. Thì ra, suốt mười lăm năm qua, tất cả những đau khổ tôi gánh chịu, mọi bi kịch của nhà họ Lâm… đều bắt nguồn từ một âm mưu thương nghiệp máu lạnh.

“Còn cái này nữa.” – Chu Mặc mở tài liệu cuối cùng — một bản giám định ADN.

“Quan hệ huyết thống giữa Lâm Lung và Trương Lệ Hoa: trùng khớp 99.99%.”

Tôi nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm ấy, bỗng bật cười. Đúng là trớ trêu thay — kẻ luôn gọi tôi là “con nhà quê”, lại chính là một kẻ tráo đổi thân phận, trèo lên bằng mưu mô thấp hèn.

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Mặc, hỏi khẽ:
“Vì sao lại giúp tôi? Những tài liệu này, người bình thường căn bản không thể tra được.”

Chu Mặc im lặng một lúc, rồi tháo kính xuống lau chậm rãi:
“Mẹ tôi… chính là sản phụ ở giường bên trong bệnh viện năm đó. Bà tận mắt chứng kiến cảnh em bị bế đi, nhưng chẳng ai tin lời bà.”
Giọng anh trầm thấp, “Chuyện đó trở thành vết thương trong lòng bà, đến trước khi qua đời vẫn còn nhắc mãi.”

Tôi không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh. Bàn tay anh lạnh buốt, lại đang run lên khe khẽ.

“Cảm ơn.” Cuối cùng tôi chỉ nói được hai từ ấy.

Chu Mặc lắc đầu, đeo kính trở lại:
“Kế tiếp, em định làm gì?”

Tôi nhìn về phía xa, nơi có biệt thự nhà họ Lâm, khoé môi nhếch lên lạnh lùng:
“Đương nhiên là… trả lại về đúng chỗ của nó.

Tan học, tôi một mình bước trên lối về ký túc xá. Trong sân trường, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng bàn tán về Lâm Lung và Kỷ Trầm. Có người còn chỉ trỏ về phía tôi. Tôi cúi đầu, bước nhanh như thể mình thật sự là một nạn nhân yếu đuối.

“Lâm Thính!” Một giọng nói tức giận vang lên phía sau.

Tôi quay đầu, thấy Lâm Lung đang xông đến với vẻ mặt đầy sát khí. Cô ta xanh xao, mắt sưng húp — hiển nhiên mấy ngày qua sống không dễ chịu gì.

“Cô hài lòng rồi chứ?” Cô ta nghiến răng ken két, “Giờ tôi trở thành trò cười của cả trường! Còn Kỷ Trầm — cái tên khốn đó cũng phản bội tôi!”

Tôi “sợ hãi” lùi một bước:
“Em… em đâu ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này…”

“Bớt diễn đi!” Lâm Lung gào lên, “Tôi biết hết! Từ phòng thiết bị bắt đầu, tất cả đều là cái bẫy cô dựng ra!”

Tôi liếc nhìn xung quanh — các học sinh đã tụ tập khá đông. Tốt lắm, khán giả đến đầy đủ rồi.

Tôi hạ giọng, chỉ đủ cho một mình cô ta nghe thấy:
“Trương Tiểu Hoa à, diễn xuất của cô tệ lắm.”

Lâm Lung như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ:
“Cô… cô gọi tôi là gì?”

“Trương Tiểu Hoa.” Tôi mỉm cười lặp lại, “Hay là… cháu gái của Trương Lệ Hoa?”

Sắc mặt cô ta tái nhợt như giấy, môi run lẩy bẩy:
“Không… không thể nào… sao cô lại biết…”

“Đã đến lúc vật về đúng chủ, đồ giả mạo.” Tôi nói khẽ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nét quan tâm dịu dàng, “Em gái à, sắc mặt em không tốt lắm, có cần đến phòng y tế không?”

Lâm Lung lùi lại loạng choạng như gặp ma:
“Cô… cô…”

Đám học sinh xung quanh xôn xao, bắt đầu rút điện thoại ra chụp ảnh. Lâm Lung đột nhiên gào lên điên loạn:
“Im đi! Các người im hết cho tôi!”
Rồi quay đầu, bỏ chạy như kẻ mất trí.

Tôi đứng yên tại chỗ, vẻ “bất lực” hiện rõ trên mặt, đôi mắt hoe đỏ như sắp khóc. Mấy nữ sinh liền vây quanh an ủi:

“Lâm Thính, đừng để ý đến cô ta!”

“Cô ta điên rồi!”

“Cậu quá hiền lành đó!”

Tôi cúi đầu khẽ nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi. Quẹo qua một khúc hành lang, tôi lập tức rút điện thoại ra, đăng nhập diễn đàn trường. Quả nhiên, đã có người đăng bài: [Lâm Lung phát điên trước mặt mọi người, thiên kim thật bị chửi oan], kèm hình chính là cảnh vừa nãy.

Tôi đổi sang tài khoản phụ, để lại bình luận:
“Nghe nói Lâm Lung vốn không phải con ruột nhà họ Lâm, năm đó bị người ta cố ý tráo đổi!”
Sau đó chụp màn hình lưu lại.

Vừa về đến ký túc xá, điện thoại đã đổ chuông. Là số của Lâm Chấn Quốc. Tôi hít sâu một hơi, nhấn nút nghe máy.

“Thính Thính…”
Giọng ông ta khàn khàn mệt mỏi, “Chúng ta… có thể nói chuyện không?”

“Ba…” Tôi nghẹn ngào, “Con đang ở ký túc xá… an toàn rồi…”

“Về nhà đi…” Ông ta gần như là khẩn cầu, “Ba sai rồi… Chúng ta nói chuyện đàng hoàng nhé…”

Tôi cắn môi, để im lặng lan ra vài giây. Cuối cùng, tôi đáp khẽ:
“Con… cần thời gian… ba à…”

Cúp máy, tôi mở laptop, sắp xếp lại toàn bộ tài liệu Chu Mặc đã điều tra được thành một bản báo cáo chi tiết. Sau đó, tôi đăng nhập một địa chỉ email mới lập, gửi báo cáo ấy đến hòm thư tố giác của một vài trang truyền thông lớn.

Mọi thứ xong xuôi, tôi nằm xuống giường, nhìn trân trân lên trần nhà. Điện thoại lại vang lên — là Vương Nhã Cầm. Tôi không bắt máy, chỉ yên lặng để tiếng chuông đổ từng hồi rồi tắt.

Sáng hôm sau, cả ngôi trường như bùng nổ. Bài viết ghim đầu diễn đàn là:
[Cú twist kinh thiên! Lâm Lung chỉ là kẻ mạo danh! Sự thật vụ tráo đổi trẻ sơ sinh cách đây 15 năm bị phanh phui!]

Bài đăng tiết lộ chi tiết thân phận thật sự của Lâm Lung, và cách dì cô ta – Trương Lệ Hoa – đã tráo đổi con theo sự sai khiến của người khác. Tuy không nhắc đến nhà họ Kỷ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ gây chấn động.

Vừa bước vào toà giảng đường, tôi lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình: có đồng cảm, có ngạc nhiên, và rất nhiều tò mò.

Trần Việt lao đến ôm chầm lấy tôi:
“Trời ơi! Cậu thấy chưa? Kinh khủng thật! Cậu mới là thiên kim thật của nhà họ Lâm đó!”

Tôi “mơ hồ” lắc đầu:
“Cậu nói gì vậy? Mình… không hiểu…”

“Cậu chưa biết à?” Trần Việt lôi điện thoại ra, chỉ cho tôi xem, “Xem đi! Có người tố cáo Lâm Lung không phải con ruột nhà họ Lâm! Năm xưa chính dì cô ta tráo cậu và cô ta!”

Tôi “kinh ngạc” trừng lớn mắt, che miệng:
“Không thể nào…”

“Thật 100%!” Trần Việt kích động nói, “Giờ cả mạng đang bàn tán rầm rộ! Lâm Lung hôm nay không đến trường, chắc là không còn mặt mũi gặp ai nữa!”

Tiếng chuông báo vào học vang lên. Tôi bước vào lớp như một cái máy, nhưng trong lòng lại âm thầm nở nụ cười lạnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương