Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi bữa ăn kết thúc, nhìn tôi với ánh đầy thách thức. Khi chúng tôi sượt nhau, cô ta đột ngột ghé sát tai tôi thì thầm:
“ nói từ nhỏ cô đã sống dựa dẫm người khác chẳng trách lại chẳng ai ưa nổi, cứ cố bám riết lấy Hứa Tấn như vậy.”
Cơ thể tôi cứng lại, ánh lạnh lùng nhìn cô ta.
Chuyện này tôi chỉ từng kể với Hứa Tấn.
còn nói thêm, nhưng tôi đã đẩy cô ta ra. Giây phút đó, tôi thấy bản thân mình vô cùng tĩnh.
“Còn muốn đánh nhau nữa à?”
“Nào, đến .”
lập tức câm lặng, tự động mà lùi lại hai bước. Lần trước, cô ta đã thua thảm dưới tay tôi.
Tôi nhìn sang phía Hứa Tấn.
“Hứa Tấn.”
“ . Chúng ta cần nói chuyện.”
Chuyện này, thực ra đã từ không còn có thể làm dậy sóng trong tôi nữa, cũng chẳng thể làm tôi đau . Chỉ là, vừa rồi trong khoảnh khắc ấy, tôi dưng nghĩ thông suốt mọi thứ.
Hứa Tấn sững người, quay lại nhìn tôi, chưa rõ chuyện gì xảy ra.
đi theo, nhưng tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
“Tôi anh ấy.”
“Tốt nhất là cô biến xa ra.”
Hứa Tấn không hề có ý nói giúp cô ta. Giang Minh hiểu ý, bước tới kéo về xe của mình.
Khi mọi người đi hết, tôi mới quay lại đối mặt với Hứa Tấn.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc, sau đó anh mím môi lại, rốt cuộc cũng là người mở lời trước:
“Em muốn nói gì?”
Tôi nhìn thẳng vào anh:
“Anh thích , mới dung túng cho cô ta bên cạnh anh?”
Hứa Tấn khẽ cau mày, rồi cười nhạt.
“Chuyện đó quan trọng sao?”
“Ít nhất, cô ấy không giả vờ làm bạn với anh rồi lừa dối anh suốt sáu năm.”
Lời nói của anh rất gay gắt, như thể giận dỗi.
Tôi thấy mệt mỏi. Mọi hành động của anh đều như muốn nói với tôi :
‘Thẩm Chi, em đã sai, sai hoàn toàn. Em đã phá hỏng hình ảnh của em trong anh.’
Tôi thản hỏi:
“Vậy thì sao? Tôi chẳng phải đã rời xa anh rồi sao? Anh còn muốn tôi phải làm gì nữa?”
Anh im lặng một lúc, rồi mím môi nói một cách khó chịu:
“Em thích anh thì chính là sai rồi. Trước chúng ta như thế không phải rất tốt sao?”
“Đúng là anh cũng muốn quay lại như lúc trước, lúc chúng ta còn xem nhau là bạn bè .”
Anh ngập ngừng, rồi nói tiếp:
“ đó với em chắc không khó chứ?”
Lúc này, tôi thấy vô cùng mệt mỏi.
Thích một người có lẽ chỉ là chuyện của một khoảnh khắc. Nhưng từ bỏ một người, làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Những , tôi đã cố gắng kiểm soát bản thân, không tìm anh, không nghĩ đến anh, cố gắng để mình lặng như nước.
Tôi nghĩ thời gian dài sẽ làm được tất cả. Nhưng giờ , anh đứng trước mặt tôi, dùng một cách rất thô bạo để nói :
‘Anh muốn cắt đứt tất cả thật nhanh.’
Anh không quen với việc tôi không còn bên cạnh anh nữa. Nhưng anh lại không thể cho tôi tình mà tôi mong đợi. Vì vậy, anh muốn tôi là… từ bỏ anh.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể thoải mái tiếp tục làm bạn với tôi mà không thấy có lỗi.
này liệu có công bằng với tôi không?
Tôi nhìn anh, không cam trong tôi giờ đã hoàn toàn tan biến.
“Được thôi, vậy .”
“Bất kể anh có tình gì với , là thật sự thích cô ta hay chỉ vì cô ta xuất hiện đúng lúc này, và anh muốn dùng cô ta để ép tôi từ bỏ tình của mình.”
“Thì đó cũng là chuyện của anh, tôi sẽ không hỏi thêm một lời nào.”
“Như anh mong muốn, tôi sẽ không thích anh nữa. vì lý do cũ, anh từng thật đối xử tốt với tôi, xem tôi như bạn bè. Vậy , tôi đồng ý, chúng ta sẽ trở lại như trước. Chúng ta sẽ trở thành những người bạn trong sáng, rõ ràng, có giới hạn.”
Cơn gió lạnh thổi làm tà váy của tôi bay nhẹ.
Ánh anh dịu đi, trông như thể vừa giải quyết xong một vấn đề lớn, cả người trở nhẹ nhõm hơn.
Anh khẽ nhếch môi, dường như muốn cười, nhưng không hiểu sao, trong nụ cười đó, lại thấp thoáng bối rối.
Có những thứ, vào khoảnh khắc đó anh đã không nắm bắt được thì về sau, dù có hồi tưởng lại thế nào, cũng không thể trở lại được nữa.
8
Kể từ hôm đó, không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. Giữa tôi và Hứa Tấn hình thành một sự cân bằng kỳ lạ.
Anh không chủ động liên lạc với tôi, nhưng bạn bè của anh lại lần lượt rủ tôi ra ngoài chơi.
Nào là ăn uống, leo núi, trượt tuyết…
Họ đã dùng hết mọi lý do có thể nghĩ ra, nhưng tôi đều từ chối, với lý do là bận.
Tôi thực sự bận, vì lúc đó tôi không Bắc Thành mà đi công tác nơi khác.
tôi trở về Bắc Thành, lúc đó đã là bốn giờ chiều.
Quá mệt mỏi, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, tôi nhận được cuộc từ chị họ, nói chị đã hẹn gặp một người cho tôi, là chỗ cũ, hơn nữa đối phương sắp đến rồi.
Tôi không kịp từ chối bèn vội vàng sửa soạn đơn giản rồi chạy đến đó. Đến nơi, tôi mới nhận ra lần này chị họ thực sự lựa chọn rất có tâm.
Người đối diện khá đẹp trai, thậm chí còn có khí chất giống Hứa Tấn. Chúng tôi nói chuyện một lúc, rồi đối phương có việc ra ngoài điện .
Tôi ngồi thẫn thờ một lúc, đột nhiên nhớ ra gì đó liền vội vàng lấy điện ra.
Hôm nay là của Hứa Tấn. Thêm lần đi công tác xa này tôi đã quên mất. Dạo này có quá nhiều việc bận rộn, tôi cũng chưa kịp chuẩn bị quà cho anh.
Tôi mở WeChat ra thì thấy, trong vòng nửa tiếng anh đã gửi cho tôi vài tin nhắn.
Lần tiên sau hơn hai tháng, Hứa Tấn chủ động nhắn tin cho tôi.
【?】
【Em quên gì rồi à?】
…
【Chẳng phải chúng ta đã làm lành rồi sao? Tại sao không điện ?】
Tôi dừng lại một lúc, điện lại cho anh nhưng Hứa Tấn đã đến trước.
Giọng anh trầm thấp, thái độ cà lơ phất phơ có vẻ như không quan tâm lắm mà hỏi:
“Dạo này em bận gì thế?”
Ý anh là, tại sao mỗi lần bạn bè rủ tôi ra ngoài, tôi đều bận. Ngay cả hôm nay, quan trọng của anh, tôi cũng không máy.
Anh ngừng lại, rồi nói tiếp:
“ rồi không gặp em.”
Không hiểu sao, tôi lại thấy trong giọng nói của anh có gì đó ấm ức.
Tôi chuẩn bị trả lời thì đối tượng xem của tôi bước vào, giọng nói lạnh lùng và có xa cách:
“Xin lỗi, lúc nãy tôi có việc.”
Dưới ánh đèn, tôi nhìn khuôn mặt của anh ấy, bất ngờ nhận ra đôi và lông mày của anh ấy có đôi phần giống ai đó.
Trước , mỗi khi nhìn thấy bất cứ gì liên quan đến Hứa Tấn, tôi đều mất tập trung. Nhưng bây giờ, dù có đôi phần giống thì tôi tĩnh, nhìn anh ta và lắc :
“Không sao.”
Nói xong, tôi vô thức nói với Hứa Tấn:
“À, em đi xem .”
Tôi ngập ngừng, hỏi anh đâu tổ chức nhưng hơi thở của anh từ dây bên kia trở nặng nề.
Chưa kịp để tôi nói gì thêm, vang lên tiếng điện bị đập mạnh và tiếng đồ vật va vào tường.
Tôi cầm điện , sững sờ hồi .
Người đối diện hỏi:
“Có chuyện gì sao? Nếu em có việc gấp thì cứ đi trước.”
Tôi bấm nhẹ các ngón tay.
Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi đã nói gì sai sao? Hứa Tấn hiếm khi nổi giận, tại sao vừa rồi lại đập điện ?
Hay là tôi nhầm rồi, có thể điện anh ấy chỉ vô tình rơi xuống mà thôi.
Thế là tôi gật , nói xin lỗi với người đối diện. Tuy nhiên, vừa ra khỏi nhà hàng không bao , tôi đã nhận được một cuộc . Là công ty , có việc gấp cần tôi giải quyết.
Tôi đứng ngã ba đường, nhắn cho Hứa Tấn một tin để giải thích. Viết được hai chữ, nhưng rồi lại nhớ ra gì đó, tôi lại xóa đi.
Tôi tự nhủ với bản thân, thôi bỏ đi, có gì mà phải giải thích chứ. Giải thích nhiều quá, đi đi lại, anh lại nghĩ tôi còn tình với anh.
Cuối cùng, tôi cho Giang Minh.
“Tôi sẽ không đến nữa. Anh giúp tôi nói với Hứa Tấn chúc anh ấy vui vẻ nhé.”
Giọng Giang Minh ngập ngừng như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng anh ấy chỉ gật :
“Được.”
Trong cơn mơ hồ, tôi thấy bên kia hình như có một giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lùng và có tự giễu:
“Đừng làm phiền cô ấy nữa.”
Nếu là trước , khi biết mình suýt bỏ lỡ của Hứa Tấn, tôi nhất sẽ chạy đến, không cần suy nghĩ. Nhưng có lẽ Hứa Tấn không cần tôi làm vậy, anh cần tôi có lẽ chỉ là một người bạn.
Nhiều tháng sau, tôi mới biết được, trong hôm đó, từ sáng sớm là Hứa Tấn đã bắt mong chờ.
Mọi người đều nghĩ , vào của anh, tôi chắc chắn sẽ không vắng mặt.
Anh đã đích thân kiểm tra từng thứ trong bữa tiệc hết lần này đến lần khác, chuẩn bị hoa hồng Red Apple– loài hoa mà tôi thích nhất, và sử dụng nước hoa mà tôi yêu thích. Anh cũng đã nghĩ ra rất nhiều muốn nói với tôi.
Dù sao, chúng tôi đã lắm rồi không có cơ hội ngồi xuống và nói chuyện với nhau thật tốt.
Nhưng từ sáng đến tối, đến khi giờ khai tiệc đã một nửa, điện của anh không hề đổ chuông.
Có người nhìn thấy vẻ thất thần của anh, bèn đùa cợt:
“Hứa Tấn, anh có phải thích Thẩm Chi không? Chúng tôi sớm đã nhận ra, anh đối xử với cô ấy không hề thường.”
Hứa Tấn như thể bị đơ, lặp lại lời người kia:
“Tôi… đối xử với cô ấy không thường à? Tôi… thích cô ấy?”
Người đó gật :
“Đúng vậy, rõ ràng thế còn gì.”
Hứa Tấn ngồi yên rất , sau đó đột ngột mở khung chat mà anh đã xem đi xem lại hàng .