Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi không tốn quá nhiều công sức tìm thấy Diêu.

Anh ấy mặc áo hoodie trắng, dáng vẻ thiếu rực rỡ, mái tóc màu bạch kim chói , trên trán quấn băng gạc.

may là anh ấy đang đeo khẩu trang nên mới không ai nhận .

Anh ấy đang che chở một cô gái sau lưng.

“Trẻ thật đấy, theo đuổi gái dùng cách ép buộc này sao?”

Một tóc vàng cầm gậy hống hách quát: “Liên quan đến mày! Ông đây trúng bé đó, đó là vinh hạnh của nó!”

dâu, trốn cái trốn, anh Dương sắp nổi m.á.u ghen rồi kìa.”

“Thả dâu của tụi tao , nếu không tao cho mày biết tay!”

Cô gái sợ hãi lắc đầu liên tục: “Tôi không quen biết họ!”

Tôi dùng gậy sắt gõ mạnh xuống đất.

người quay đầu tôi.

Tôi và Diêu từ xa nhau, mặt tôi không xúc , anh ấy khẽ cười, không hề che giấu tâm tư.

Anh ấy trấn an cô gái: “Đừng sợ, bạn gái của tôi đến bảo vệ tôi rồi.”

Chưa đầy mười phút, mọi chuyện được giải quyết xong xuôi.

Tôi giơ gậy sắt lên, tên anh Dương ôm đầu van xin: “Em sai rồi ơi! Em không dám nữa!”

bị đánh rụng hai cái răng, đầu sưng đầu heo.

“Đi xin lỗi mau.”

bò lết đến mặt cô gái, đập đầu xin lỗi rối rít.

Diêu chỉ về phía đồn cảnh sát: “Tự đến đó khai báo cho rõ ràng.”

côn đồ ngoan ngoãn nghe lời, dìu dắt nhau rời đi.

Cô gái lau nước rồi nói ơn chúng tôi.

Tôi dịu dàng cô ấy: “Buổi tối nhớ chú ý an toàn, về nhà sớm đi nhé.”

Cô gái cẩn thận hỏi: “ ơi, là Tư Vãn đúng không?”

Diêu kéo tôi ngồi xuống bậc thềm, anh ấy lấy khăn tay lau sạch bùn đất trên chân tôi, bên cạnh tôi là đôi giày bệt lấy từ xe .

Động tác thành thạo thể là hình thành thói quen từ lâu.

Cô gái hiểu chuyện, tươi cười vẫy tay tạm biệt chúng tôi.

gần đi khỏi hẻm, đột nhiên cô ấy quay nói: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”

Tôi sững sờ.

Tôi cúi đầu người đàn ông dịu dàng giúp tôi đi giày, lòng rối tơ vò.

6.

Bảy năm .

Sau ly hôn, Tư phu nhân dẫn tôi đến Châu.

sự nghiệp riêng, là một nữ cường nhân, cho nên bà luôn nuôi dạy tôi theo kiểu buông lỏng để mặc tôi tự do.

Không bị gò bó, cho nên tôi ngày càng phóng túng.

Trốn học, đi bar, đánh nhau… bất cứ thứ thì tôi mặt danh sách.

Thế điểm số của tôi vẫn nhất toàn khối.

Chính vì thế giáo viên yêu tôi hận tôi, lúc làm ngơ cho qua chuyện.

Hôm đó trời rất nóng, cho nên tôi trốn tiết thể dục.

Tôi leo qua tường rào rồi tình cờ chứng kiến một cảnh rất náo nhiệt.

“Anh Diêu, tại sao anh không thích người ?”

Người vây xem kịch vui khá đông.

Nhân vật chính là một cô gái mặc váy ngắn và một thiếu đang dựa vào gốc cây chơi game.

Anh ấy đang chơi game xếp hình.

Người đó là Diêu.

Tại sao tôi nhận anh ấy ư?

Bởi vì tôi đến ngôi trường này, anh ấy là học sinh nhất khối.

Sau tôi đến, anh ấy vĩnh viễn trở thành số hai.

Xung quanh người hò reo: “ Diêu, nói một câu đi chứ! Không thể bắt Sương Sương của tụi này chờ hoài được!”

“Nhóc , đừng kiêu ngạo quá! Chỉ là mọt sách thôi, coi chừng bị đánh đấy!”

“Nếu không phải cái mặt của tạm được thì tôi xử lý lâu rồi!”

Ồ, hóa cô gái trông vẻ ngoan hiền này đại của người .

Tôi lập tức thấy hứng thú.

Ép buộc tình à?

Hay đấy.

Thiếu tắt màn hình điện thoại rồi thẳng dậy.

Làn da trắng đến chói , ngũ quan tinh xảo búp bê sứ tủ kính.

Lý do tôi nhớ đến anh ấy, ngoài việc anh ấy mãi thứ hai , là vì anh ấy luôn đầu bảng xếp hạng nam sinh được yêu thích nhất trường.

khẽ nhếch đôi môi mỏng, giọng nói pha chút ý cười: “ biết Tư Vãn chứ?”

Nghe đến tên mình, tôi trợn tròn .

Anh ấy định làm đây?

người nhau khó hiểu, cô gái đó nhíu mày: “Biết chứ, làm sao vậy?”

Học sinh nhất khối .

được khen thưởng dưới cờ, ngay sau đó bị phê bình.

Hiếm lắm mới người vậy.

Diêu hơi nâng cằm, giọng nói mang theo chút đùa cợt: “Tôi là người của cô ấy.”

Tôi trượt chân.

Ngã thẳng xuống đất.

vặn rơi ngay bên chân thiếu đó.

Một bóng râm phủ xuống đầu tôi che đi ánh nắng chói chang.

Giọng nói trẻo vang lên: “Bạn gái của tôi đến chống lưng cho tôi rồi.”

người bỏ chạy tán loạn, cô gái bước một bước quay đầu ba lần, vẻ là không cam tâm.

Nhưng mấy ngày , tôi ngồi phía một kỳ thi, cô từng mượn bút của tôi, nói sẽ nhớ ân tình này của tôi.

Cho nên dù phải cố nén nước thì cô buộc phải rời đi.

Diêu nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, phủi bụi trên người tôi.

Sau đó, tôi kịp mở miệng thì anh ấy nói: “Không cần ơn đâu.”

Nói xong thì anh ấy định bỏ đi.

Tôi túm lấy tay của anh ấy: “Giải thích đi chứ.”

Thiếu quay đầu , đuôi hơi nhướng lên: “ không chạy sao?”

Cái ?

Tùy chỉnh
Danh sách chương