Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
có chiếc răng vàng hừ mạnh một tiếng: “An hưởng tuổi già? Không c.h.ế.t đói đã là may lắm rồi. Tiểu thư đúng là bồ tát sống, đến đám vô dụng kia mà cô cũng nuôi, thì đến lượt chúng tôi còn lại gì nữa.”
Lễ trước binh sau, nhưng đối với giả lả khách sáo thế này, sự kiên nhẫn của tôi vốn không nhiều. Có kẻ đã cho mặt mũi lại còn không điều, vậy thì dứt khoát vạch mặt luôn cho rồi.
5
Tôi sang trái hai , đến gần đám phóng viên hơn một chút, rồi lên tiếng: “Sao lại không còn gì được chứ? Các gộp lại đã biển thủ nhiêu của nhà máy rồi? Tôi tôn trọng các , vốn không muốn làm mọi trở nên khó coi, nhưng tôi cũng không là người dễ bị bắt nạt.”
Tôi chỉ liếc mắt một , chú Lâm liền ôm một cuốn sổ , mặt mày hớn hở ra, điệu bộ đó, cứ thể sắp xắn áo lên chuẩn bị cho một trận ra trò vậy.
Mỗi một khoản thu chi đều được ghi lại rành mạch, họ đã cắt xén nhiêu lương , ăn chặn nhiêu hoa hồng từ nhà máy, ngay cả bồi thường tai nạn của cũng không buông tha.
Mà số này, dĩ nhiên đều chảy vào túi riêng của họ.
Trước đây , tôi đã vô căm phẫn, tôi hỏi tại sao rõ ràng hết mọi mà vẫn không xử lý họ?
nói với tôi, nước quá trong thì không có cá, dù có thay nhiêu người đi nữa thì tình trạng này vẫn luôn tồn tại. Nhiệm vụ của con không là đi bắt người cảnh sát, mà là định đoạt số phận của họ một thẩm phán.
Chỉ còn nắm giữ những thóp này, vào thời khắc quan trọng, đây là bằng chứng đanh thép nhất kiềm chế họ. Chỉ muốn, họ cũng nhả ra hết.
Cuối tôi cũng đáp lời đám phóng viên: “Cũng xin các làm chứng cho, tôi có quyền truy thu từng đồng mà họ đã biển thủ. Số này Khương gia không giữ lại một xu một cắc, tất cả được dùng bồi thường lại cho những đã bị bóc lột.”
Giữa những tiếng vỗ tán thưởng, tôi lại tuyên bố thêm một quyết định: “Tôi không nhiều vậy mất việc, không nơi nương tựa, việc đóng cửa nhà máy khi đó chỉ là tạm thời chấn chỉnh lại. Nhà máy của chúng sớm hoạt động trở lại, giao cho Tạ Sùng Thanh toàn quyền quản lý.”
Theo hướng tôi chỉ, mọi người đều nhìn thấy Tạ Sùng Thanh – quản lý của Khương gia, người do một tôi dìu dắt. Còn về Lê thúc, dĩ nhiên đã là người hết thời rồi.
đó, tôi bình thản tới bắt Lê thúc, nhàn nhạt nói: “Lần thay m.á.u này, bạn bè cũ của chú cũng đi mất sáu, bảy phần rồi. Cháu cũng chỉ sợ đám trẻ tới khó lòng giao tiếp được với chú, suy cho , nãy họ có nói một câu rất đúng, vua triều nấy thôi ạ.”
Lê thúc gật đầu, cố gắng giữ nụ cười trên môi, cảm thán một câu: “Không vua triều nấy, mà là hậu sinh khả úy.” Câu này là có ý xuống nước rồi.
Lê thúc vẫn còn khá có trọng lượng, tôi cũng không có ý định hất cẳng ngay, ít nhất thì bây giờ chưa thời điểm thích hợp nhất. Diệt cỏ tận gốc thì luôn tốn đào tạo người , mà kẻ cứng đầu khó bảo thì cũng có. Điều tôi học là làm sao cầm cương họ.
Lần này tôi chỉ dạy cho thế là phân biệt trên dưới. Nhưng nếu vẫn còn không an phận vậy, thì lần sau không chỉ đơn giản là tráng sĩ c.h.ặ.t t.a.y nữa đâu. Chỉ nãy tỏ ra bất mãn nửa lời thôi, là tôi đã có thể biến hôm nay thành “tiệc chia ” của rồi.
Cuối cũng giải quyết xong mớ này, tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy Tô dẫn theo một người, mặt mày tươi rói đi về phía tôi.
Tô là bạn làm ăn lâu năm của tôi, cũng là một trong số ít người khiến tôi thật lòng kính trọng.
ấy không giống sự quyết liệt của , dường cũng ôn hòa, độ lượng. Nhưng lạ thay, đôi khi cảm giác mà hai người họ mang lại cho tôi lại giống nhau đúc, có lẽ đó là lý do họ trở thành bạn bè của nhau.
Lần này Tô giới thiệu cho tôi cậu con trai vừa du học nước ngoài về của ấy, trong lời nói bóng gió lại có ý muốn kết thông gia.