Phu quân lừa hết gia tài của ta, lại còn bán ta vào kỹ viện, để rồi ta chịu nhục nhã mà chết. Đến tận khi ta hấp hối, hắn mới cười mà nói ra sự thật.
“Năm đó, trên đường ngươi lên chùa, gặp phải sơn tặc, được ta cứu giúp nên mới sinh tình với ta. Nhưng ngươi có biết không, đám sơn tặc đó chính là huynh đệ kết nghĩa của ta.”
Hóa ra, từ đầu đến cuối, ta chỉ là một trò cười.
Sau khi đập đầu mà ch//ết, ta bất ngờ sống lại, trở về ngày đầu tiên ta gặp vị tiểu tướng quân thanh mai trúc mã. Lần đó, hắn hộ tống ta đi chùa cầu phúc.
Kiếp trước, ta đã từ chối. Nhưng kiếp này, ta nhìn hắn bằng ánh mắt sáng rực.
“Xin tướng quân mang theo thêm nhiều binh mã. Nếu gặp phải sơn tặc, nhất định, nhất định phải bắt sống cho ta.”