Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đi quán bar hạ thuốc, tôi dùng chút lý trí sót lại mở cửa xe cảnh sát ven đường.
“Chú cảnh sát, cháu cần giúp đỡ.”
Hôm sau, tôi tỉnh dậy ghế sô pha ở cảnh sát.
Một anh chàng đẹp trai ngồi xổm xuống tôi: “Dám ngang nhiên trêu chọc cảnh sát.”
Tôi nhào ôm lấy đùi anh ấy: “Em cưới anh, em cưới anh, anh đừng kiện em. Em muốn thi công chức.”
Từ vọng xuống một giọng nói: “Được, sang cục dân chính làm thủ tục.”
1.
Vì quá áp lực, tôi chạy quán bar mua say.
khi người ta xui xẻo uống nước có thể mắc răng, rượu kia tôi mới uống hai hớp biết nó có gì đó không đúng.
Bình thường tôi uống ba ly mới say, hôm nay mới một ly tôi bắt choáng.
Quán bar là nơi thế nào, ngư long hỗn tạp.
Tôi hung hăng véo mạnh đùi mình một cái, khiến bản thân tỉnh táo hơn không ít, sau đó lại nhanh tay cầm lấy bình rượu chạy ra ngoài.
Quả nhiên, có một người chắn tôi, tay chân bắt không thành .
Tôi trực tiếp đập bình rượu hắn ta, sau đó lại càng đẩy nhanh tốc độ chạy ra ngoài.
Người phía sau hùng hổ đuổi theo tôi.
Tôi giẫm giày cao gót, cố gắng bước nhanh về phía chiếc xe cảnh sát đang đậu ven đường.
Sau khi kéo cửa xe ra, tôi một người đẹp trai đang ngồi .
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, tôi nhào thẳng .
“Chú cảnh sát, cháu cần được giúp đỡ.”
Người anh ấy mát lạnh thoải mái, làm tôi không kìm lòng được mà chủ động dán , áp cổ anh ấy hết gặm cắn.
mơ hồ, tôi nghe được người phía lầm bầm một câu: Anh lại được hạnh phúc rồi.
Mà người đang tôi đè dưới người lại không nói lấy một lời.
một giây sau, cổ tay tôi chợt lạnh.
còng lại rồi.
…
Tôi không biết tối qua mình ngủ thế nào.
biết hôm sau tỉnh dậy, tôi đang ngủ ngon lành ghế sô pha ở đại sảnh cảnh sát.
người đắp một chiếc áo khoác cảnh phục.
Vừa mở mắt ra một khuôn đẹp trai phóng đại ngay mắt tôi.
Anh ấy cổ mình, đó có mấy vết tím bầm, có thể lờ mờ cả dấu răng.
Chậc, tôi cắn ác .
Anh ấy ngồi xổm xuống tôi, nghiêm túc nói:
“Dám ngang nhiên trêu chọc cảnh sát.”
Nghe vậy, tôi hoảng hốt, ý gì đây, anh ấy muốn trị tội tôi ư?
Tôi lập tức bật dậy khỏi ghế sofa làm anh ấy giật mình, vô thức lùi về sau hai bước.
Tôi bổ nhào , ôm chầm lấy đùi anh ấy: “Em cưới anh, em cưới anh, anh đừng kiện em.”
Bắp đùi tay tôi cứng đờ.
Từ đỉnh vọng xuống một câu: “Cưới… tôi?”
“Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
“Anh cảnh sát, anh đừng kiện em mà, em phải thi công chức, không thể có tiền án, sau phải thẩm tra lý lịch nữa, nhà già con thơ đang trông chờ em…”
Tôi khóc lóc sướt mướt.
“Cô có con rồi?” Người kia hít sâu một hơi.
“Đúng thế, bé ngoan nhà em là một con heo mọi nhỏ, mũi lúc nào phì phò đáng yêu lắm.”
“…”
Không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường.
“Mau nghe đi, tiếng kèn xung trận vang , mục tiêu xây dựng quân đội vững mạnh đang vẫy gọi phía !”
Đột nhiên điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi người gọi là , bèn để một tay tiếp tục ôm đùi anh ấy, một tay khác thì lấy điện thoại ra:
“Alo, ạ?”
“Con nhỏ , gần đây có đợt xét tuyển biên chế, dặn con từ lâu rồi, con đăng ký chưa?”
“Đương nhiên là rồi ạ.”
“Vậy thì tốt, bây giờ con đang ở đâu?”
Tôi quanh đại sảnh cảnh sát, chậm rãi đáp: “Con đang ở công an.”
tôi nghe xong lại vui vẻ hẳn: “Con gái ngoan, hóa ra con được công an rồi à, tối nay sẽ nấu món ngon cho con.”
Quả không hổ là người một nhà, nếu tôi có óc minh mẫn không mức sinh ra một đứa dở hơi tôi.
“Không phải đâu , con chưa được.”
“Con là đang ở thôi.”
“Tút…”
Cúp máy nhanh .
…
Tôi chuẩn một chút, sau đó ngước đôi mắt đẫm lệ người , vươn tay kéo ống quần anh ấy.
Ai ngờ không kiểm soát được lực…
Kéo… tuột luôn cả quần xuống…
Tôi ngơ ngác chiếc quần tay, vừa ngẩng chiếc quần giật lại.
Có điều tôi vẫn kịp liếc hình Patrick màu hồng.
Xem ra, tôi khó mà ra khỏi cái cảnh sát rồi.
Tôi ngước , người đỏ bừng lửa thiêu.
Một cô gái ngây thơ tôi chưa từng cảnh bao giờ.
vẻ hoảng loạn anh ấy thoáng qua vài giây, rồi lại được thay ngay bằng vẻ lạnh lùng.
“Kết… kết hôn đúng không?
“Được, chuẩn các thứ sẵn sàng, sang cục dân chính làm thủ tục.”
Má ơi, luôn!
Anh cảnh sát trẻ cười khoái trá.
“Anh hạnh phúc cả đêm rồi đấy.”
“Câm miệng.”
“…”
…
Hôm nay là ngày lành tháng tốt gì vậy?
trùng hợp, giấy tờ của tôi lại đầy đủ cả.
Tôi ngơ ngác đi theo người kia sang cục dân chính đăng ký kết hôn.
Trời ạ, chuyện là sao vậy?
hoang đường, tôi lại rất muốn cười.
Cầm giấy đăng ký kết hôn tay, tôi liếc , tên anh ấy là Trần Thuật.
Mở khóa nhân vật mới.